Người này không nói thì thôi, mở miệng ra một cái là trời long đất lở, bị mọi người nhìn với ánh mắt chấn kinh, Soái Lãng chẳng thấy vinh quang gì, thầm nghiến răng chửi Lưu Nghĩa Minh: Con mẹ nó, ra vẻ cái mẹ gì, ông đây chơi vợ mày kêu cả đêm đấy, mày có biết không?
Từ Tiễn Đĩnh giờ mới kịp phản ứng, nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới: “Chà, tà quá nhỉ, thực sự là không nhìn ra đó chàng trai, nếu cậu muốn tiền thì cứ nói, người ngồi đây không ai thiếu tiền đâu.”
“Chuyện này, tôi không dám nói bừa, nói sai không phải làm hỏng chuyện của các vị à?” Soái Lãng khó xử.
“Không sai, bây giờ suy đoán rất nhiều, thêm một cái cũng không sao cả, vẫn là vấn đề đó, cậu thấy có số tài sản kia không?” Hoàng Tông Thắng mặt mày ôn hòa, tựa hồ tin tưởng Soái Lãng lắm.
“Hẳn là có.” Soái Lãng hít sâu một hơi khẳng định, người khác thì nín thở cả rồi.
“Vậy, liệu có ở Trung Châu chứ?” Vẫn là Hoàng Tông Thắng hỏi.
“Nếu có thì sẽ ở ngay Trung Châu.” Soái Lãng nói rất chắc chắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT