Liên hệ với Thử Tiêu trước, vợ chồng họ luôn coi An Gia Lộ và Giải Băng là ân nhân, giờ cả đôi đều ngã xuống, Tế Muội Tử giữa đêm vào bệnh viện, biết Giải Băng tàn tật khóc lên khóc xuống, mắt sưng húp như quả táo.
Thăm ai trước, Dư Tội thoáng chần chừ, tới phòng bệnh của An Gia Lộ, Tế Muội Tử kể: “... Chị ấy như sụp đổ vậy, không nói không rằng, không ăn không uống, chỉ khóc... Anh Dư, đừng kích thích chị ấy nữa, anh kết hôn rồi, chị An không nhìn trúng anh đâu, người trong lòng chị ấy là ai, anh không nhìn ra à?”
Thử Tiêu kéo vợ một cái, Tế Muội Tử quay đầu nhìn chồng, quật cường nói: “Em nói sai gì sao?”
“Không sai, chân tướng luôn đơn giản, chỉ là mọi người không muốn thừa nhận thôi.” Dư Tội thì biết lâu rồi, An Gia Lộ quá kiêu ngạo không muốn thừa nhận điều ấy.
Sức khỏe An Gia Lộ kỳ thực không tốt, cô bị bệnh thiếu máu, giờ thêm đả kích này nữa, khi Dư Tội đi vào thì bà An đang khuyên nhủ gì đó, An Gia Lộ nhìn mẹ mình như nhìn kẻ thù, thấy cửa đẩy ra cật lực gào lên: “Đi đi, các người đi hết đi... Tôi không muốn gặp ai hết.”
Hành động như người điên ấy làm bà An sợ hãi, quay lại thấy Dư Tội, vội chặn đường như sợ y phi lễ con gái mình: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có quấy nhiễu con gái tôi.”
“Bà nói gì thế hà, tôi có vợ rồi, bà đừng nói năng linh tinh, vợ tôi nghe thấy không tha cho bà.” Dư Tội cảnh cáo lại: “Tôi tới khuyên cô ấy vài câu, hay thôi vậy, cứ để cô như vậy cho bà hài lòng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT