Dư Tội đang mơ màng thức dậy, vừa bật điện thoại lên thì giật bắn mình, có gần trăm cuộc gọi là tinh nhắn, vừa bấm số gọi lại, nghe được vài câu thì cả kinh, không chút chậm trễ lao ra khỏi giường, cuống cuồng mặc quần áo.
Lâm Vũ Tịnh cũng lim dim mắt ngồi dậy: “Sao thế?”
“Chuyện lớn rồi, hôm qua có đấu súng, bắn chết tại chỗ một tên... Người đại đội hai bị tai nạn xe, cũng chết một, Giải Băng đang nằm trong bệnh viện... Chu Văn Quyên cầm gạch đuổi theo nghi phạm cũng bị bắn... Mẹ nó, chỉ ôm vợ ngủ một đêm mà lắm chuyện thế?” Dư Tội nói thật gấp.
Lâm Vũ Tịnh kinh sợ: “Anh nói, ai, ai hi sinh?”
“Triệu Ngang Xuyên, là người tới tiếp viện anh ở Quảng Châu ấy, người cao cao, nói chuyện cứ lải nhải...” Dư Tội nói xong tỉnh ngộ, sao mình dùng giọng điệu bình thường kể chuyện bi thương thế.
Lâm Vũ Tịnh đột nhiên rời giường, chẳng mặc gì ôm chặt lấy chồng, Dư Tội biết vợ sợ, vuốt ve lưng cô: “Đừng lo, anh mạng hèn, xuất thân không tốt, không lên được bảng vinh quang đâu.”
“Đừng nói ngốc thế, cẩn thận... Nếu không muốn làm cảnh sát nữa, em ủng hộ anh...” Lâm Vũ Tịnh giọng hơi run, vuốt ve gò má gày gò có phần khắc khổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play