Hai tên thế là lại lao vào đánh chửi nhau, Dư Tội vội vàng tách ra, thật là đau đầu, nhắc nhở Đỗ Lỗi chuyện chính. Đỗ Lỗi nhớ ra, hỏi: “Trùng Nhi, chuyện kia cậu nói có thật không, cảnh sát đang tra đấy.”
“Tôi nghe Lưu Mao nói, hình như là thật.” Trùng Nhi tên thật là Vương Nhị, gọi trại đi mà thành.
“Lưu Mao là ai?” Dư Tội thấy hơi mệt rồi, sợ nhất là chuyện đồn thổi qua hết miệng người này tới người khác, độ chính xác còn gì mà nói nữa chứ.
“Lưu Mao chính là Lưu Mao chứ ai, hình như là Đại Kim Oản bị con mụ nào đó gây chuyện, chiếc Mercedes bị lấy mất rồi, còn lấy của hắn mười mấy vạn, làm hắn cả tháng không xuống giường.” Trùng Nhi chép miệng cảm thán, tiếp tục phun ra một cái tên nữa.
Đỗ Lỗi gặp ánh mắt của Dư Tội giải thích: “Tôi biết Đại Kim Oản, bán rượu cà phê, có vài đồng... Này, có đúng Đại Kim Oản không, đừng có mà nhầm đấy, không phải chuyện chơi đâu.”
“Chậc, là ai chứ không lừa cậu, hắn có tiền mới bị người ta lừa chứ, người khác muốn lừa tôi cũng chả được, có mẹ gì đâu mà lừa... Thật, Đại Kim Oản say rượu kể đấy, khóc thảm lắm, có phải lần đầu đâu, tới thủ đô tán gái bị người ta xẻo ba vạn...” Trùng Nhi thao thao bất tuyệt, thề thốt chuyện này là thật.
“Được rồi, lần này mà thật, tôi cho cậu vay 2 vạn mở rộng chuyện làm ăn.” Đỗ Lỗi hứa hẹn thế là Trùng Nhi hí hửng tiễn hai người lên xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT