Người kia không nghe hắn lải nhải, móc túi ra một cái thông báo hiệp trợ điều tra: “Cậu phát thứ này không ít, sao thấy người thật lại không nhận ra?”
“Chú, chú ơi, đừng hiểu lầm, trời ơi hại chết người ta rồi, tôi không phải cảnh sát, chú không tin tôi có giấy tờ, tôi làm thám tử tư...” Thiệu Soái chỉ hận lưỡi mình quá vụng, không thể nở ra hoa để thuyết phục người ta mình vô tội.
Người kia không kiểm tra, hỏi: “Thiệu Bình Sơn là gì của cậu?”
“Hả?” Thiệu Soái cứng người, tên bán ma túy biết cha mình, hay là thù cũ, rất có khả năng: “Là cha tôi... Chú ơi, cha tôi mất hai mươi năm tròn rồi, có thù oán gì không nên họa cho đời sau chứ.”
“Xem ra cậu không biết gì.” Đỗ Lập Tài ném mẩu thuốc lá đi.
“Tôi, tôi, tôi thực sự không biết gì... Tôi không biết gì hết.” Thiệu Soái gật đầu như bổ củi.
“Đừng sợ, tôi không phải là kẻ thù của cha cậu, tôi là cảnh sát... À từng là cảnh sát... Dù sao tôi không có ác ý với cậu, tôi chỉ muốn hỏi, cậu tra ra gì chưa?” Đỗ Lập Tài thái độ hòa hoãn hơn hẳn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT