Bóc vài nhánh tỏi, múc một thìa tương ớt, vớt sợi mỳ lớn cho vào mồm mút sùn sụt, gắp thêm gan lợn, dưa chuột, thi thoảng húp nước dùng cay xé, mùi vị đó sướng tới toàn thân sảng khoái, trán đổ mồ hôi.
Đây là cách ăn tiêu chuẩn của người Đại Nguyên, cách ăn thiếu hình tượng nhất, vừa ăn vừa lau mồ hôi, xì mũi, nếu đám Gấu Chó ăn thế này Dư Tội thấy bình thường nhìn ông chủ gia tài trăm triệu cũng ăn sảng khoái như thế làm người ta nghi ngờ phẩm vị của nhà giàu.
“Nhìn tôi làm cái gì? Ăn đi.” Ngụy Cẩm Trình khoan khoái giục.
“Ha ha ha, không nhìn ra ông chủ Ngụy ăn uống rất giống anh em dân công.”
“Ý anh là quan nhị đại, phú nhị đại, tiêu tiền bất nghĩa, tiền cha mẹ thì ra sức chà đạp, con người vất vả kiếm tiền không nỡ phung phí chứ gì?”
“Đúng là tôi nghĩ thế đấy, người không làm ra tiền thì không biết quý trọng là bình thường mà.” Dư Tội rót cho hắn chén rượu, 20 đồng một chai nửa lít, hai người ăn uống rất sảng khoái.
Ngụy Cẩm Tình cảm khái: “Nếu nói tới giàu có, thì có bao nhiêu tiền cũng không thể tính là giàu có, ví như chứng khoán mất giá, thị trường sụp đổ có thể biến phú hào trắng tay trong đêm, ví như xã hội thay đổi có thể làm cường hào thành thổ phỉ... Lấy tiền mà đánh giá sự giàu có của một người là điều hết sức nông cạn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play