Ngày đầu tiên xảy ra vụ án, số lượng cảnh sát chính xác tham gia nhiệm vụ là 720 người, ngày hôm đó buổi tối không thay người, lại khẩn cấp điều động 500 cảnh sát từ phân cục, đội hình cảnh tới điểm kiểm tra... Thu hoạch vẫn là con số 0.
Bóng đêm dần dần buông xuống, tuyết rơi suốt cả ngày dường như cũng mệt rồi, không rơi nữa, đêm đen kìn kịt, không có ánh sáng của trăng sao, cả bóng dáng của núi cũng không nhìn thấy, con người như ở trong thế giới hỗn mang chưa hình thành.
Một đội cảnh sát vừa từ thôn đi ra, nơi này là cửa núi, cách trấn Vũ Túc 20 km, là khu vực kiểm tra trọng điểm, nhưng tra cả ngày, tới thỏ cũng chẳng thấy, năm mới năm me, chả ai ưa cảnh sát tới nhà, bọn họ chỉ dám xin cốc nước nóng để uống.
“Con mẹ nó, trốn ở đâu được?” Hùng Kiếm Phi ngẩng đầu nhìn thế giới chỉ có hai màu đen trắng, phát cáu chửi đổng.
Cả nghìn người, nghe thì đông đấy, ai ở thực địa mới rõ chút lực lượng này như muối bỏ biển, nhất là ở trong loại thời tiết này, Triệu Ngang Xuyên vẫn cổ vũ: “Các đồng chí lấy tinh thần một chút, giờ về nhà ăn cơm, hai người gác là được, ai ở lại?”
“Tôi ở lại cho, mang ít đồ ăn tới là được.” Lúc này mệt mỏi đan xen, Hùng Kiếm Phi chủ động xung phong rồi rủ một đội viên ở lại cùng mình, tới cửa thôn đập cửa xe.
Ngô Quang Vũ ngủ gục ở vô lăng mở cửa, càu nhàu: “Tôi đã nói là vô ích mà, hắn làm sao dám vào thôn mà tốn công.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play