Sau buổi tế điện đơn giản, mọi người xúm quanh đưa hiệu trưởng thương tâm rơi lệ rời đi, Dư Tội ngạc nhiên lắm, vừa rồi ông cụ hết đích thân lau bia mộ lại khóc một hồi, rõ ràng không đơn thuần chỉ là tới tưởng niệm học trò cũ, chạy tới chỗ Mã Thu Lâm hỏi: “Bác Mã, làm sao hiệu trưởng Vương lại đau lòng như thế ạ... Chẳng lẽ có nguyên nhân sâu xa gì à?”
“Ừ, thực ra là có, Thiệu Bình Sơn khi còn trẻ nổi tiếng nóng tính, ở trường thích đánh nhau gây sự, cùng với Hứa Bình Thu là cặp bài trùng chuyên gây họa … thế nhưng tới lúc sắp tốt nghiệp thì gây ra đại họa, không rõ vì chuyện gì mà cậu ta tổ chức một đám học sinh đánh nhau với công nhân mỏ, đánh cho ba người bị thương tật, thành án hình sự, dư luận rất xấu, phía trường học muốn khai trừ Thiệu Bình Sơn.” Quả nhiên là Mã Thu Lâm sống lâu biết rất nhiều.
“Oa, xem ra đây là truyền thống của trường.” Thử Tiêu sáng mắt, bọn họ cũng thế còn gì, khi đó sắp tốt nghiệp còn đánh hai tên học sinh trường thể dục nhập viện luôn, cũng bị dọa khai trừ.
“Rồi sau đó thế nào ạ?” Dư Tội đẩy Thử Tiêu qua một bên, toàn chen ngang linh tinh.
“Hiệu trưởng Vương thấy cậu ta là mầm non tốt, hơn nữa khi xảy ra chuyện một mình gánh hết trách nhiệm hộ bạn học, cho nên ông ấy thấy vẫn còn cứu được, bỏ thể diện xuống đi cầu xin người bị hại, cho nên mới qua được tai kiếp.” Mã Thu Lâm thở dài: “Năm đó đội trọng án vừa vặn thành lập được ba năm, vậy mà do áp lực công tác mỗi năm giảm biên chế một nửa, sở xin người của trường, hiệu trưởng Vương đưa Thiệu Bình Sơn tới đó, nói làm cảnh sát cho ra hồn thì hẵng về lấy giấy tốt nghiệp... Cậu ta cũng khá, chưa tới 5 năm lên làm đội phó, làm đội phó chưa tới 5 tháng chết không toàn thây... Hiệu trưởng Vương vì thế mà coi cái chết của Thiệu Bình Sơn là lỗi của mình.”
À, ra vậy, Dư Tội đi cùng Lão Mã xuống núi, hiểu vì sao hiệu trưởng luôn nhấn mạnh không muốn trong số học sinh của mình có anh hùng. Khi mới biết chuyện này thì cảm động, về sau biết rõ hơn thì phẫn nộ, hôm nay biết hình tượng chân thật của anh hùng cao lớn, quay về cảm động.
Đi theo bậc đá tới cổng nghĩa trang, Hứa Bình Thu đang điều lái xe đưa đồng nghiệp về, gồm cả Mã Thu Lâm, chiếc xe của đội chi viên sắp lên đường, Lý Mân thấy Hứa Bình Thu đi về phía Dư Tội và Thử Tiêu thì không dám gọi nữa, suốt cả buổi không có cơ hội với họ, cô sợ trong đội có rạn nứt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play