Lời nói tới đó, Dư Tội cũng không tranh luận gì thêm với Lão Nhâm nữa, cho tới tận khi xuống xe, ông ta dẫn thành viên đội chi viện vào nghĩa trang, Dư Tội và Thử Tiêu là hai thứ lạc loài theo sau rất xa.
Tiêu Mộng Kỳ lo giữa mọi người sinh ra hiểu lầm, nói nhỏ với Nhâm Hồng Thành: “Xử trưởng Nhâm, hai người đó hơi ngốc, đừng chấp họ.”
“Sai, tôi rất thích bọn họ, lý trí không mù quáng mới làm được cảnh sát tốt, thường người ngốc một chút mới thành anh hùng.”
Lão Nhâm lắc đầu chắp tay sau lưng đi trước, mấy người còn lại ngơ ngác không hiểu gì, có điều cảm giác người ta cãi nhau một trận không có gì, còn mấy bọn họ mới bị xem nhẹ.
Đây là nghĩa trang lớn xây men theo núi, rừng cây rậm rạp mọc cùng thế núi, nhìn khắp nơi thông bách đen xì phủ lớp tuyết trắng đầu cành, đẹp vô kể.
“Nơi này sơn thanh thủy tú, không tệ.” Thử Tiêu chép miệng đánh giá một câu không hợp thời điểm.
Dư Tội còn quá hơn: “Muốn nằm xuống đây không khó, lần sau hi sinh vì nhiệm vụ là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT