Hí ha hí hoáy làm gì thế, Tiêu Mộng Kỳ tò mò ngó nhìn xem Dư Tội làm gì, á, thật thê thảm, chữ nghĩa gì mà xiêu vẹo, chẳng ra vuông tròn, hơn nữa bao lâu rồi chỉ viết được nửa trang, lại còn mở máy vi tính vừa xem vừa chép, giật tờ kiểm điểm ném đi.
Dư Tội đặt bút xuống, mặt dày nói: “Cô đừng như thế, sở dĩ có kết quả này là do kiểu giáo dục thi cử tồn tại vấn đề nghiêm trọng, không phải tại tôi.”
“Anh...” Tiêu Mộng Kỳ chỉ Dư Tội: “Bảo sao tôi không có chút đồng tình nào với anh chứ.”
“Có tình cảm là được, đồng tình thì thôi đi.” Dư Tội hứng thú nhìn Tiêu Mộng Kỳ, cười xấu xa.
“Anh đừng đùa... Chuyện này rất nghiêm trọng, không khéo là khai trừ đấy, mà tôi thấy anh thì đáng đời, nhưng không thể liên lụy tới hai đồng chí tốt như Du Phong với Tào Á Kiệt.” Tiêu Mộng Kỳ nói vào chính đề, thấy Dư Tội ngả lưng ra sau ghế ngằm nhìn mình thỏa thích, càng điên, khoanh tay trước ngực che chắn: “Anh không lo chút nào sao... Này không được nhìn tôi như thế, tôi móc mắt ra bây giờ?”
Dư Tội cười dài: “Cô muốn biết nguyên nhân à?”
“Đúng.” Tiêu Mộng Kỳ nghiêm túc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT