“Khó nói lắm, có khi ra ngoài học tập nửa năm một năm rất bình thường, nếu hợp tác với đơn vị bạn cũng có khả năng đi rất lâu, tôi thực sự không biết... À phải, nghe nói tổng đội phá vụ án lớn lắm, cậu có tham gia không, cậu cũng điều lên tổng đội mà?” Cao Viễn tò mò hỏi.
Dư Tội bực mình: “Anh đừng đánh trống lảng, chị Lâm đâu.. Anh Cao, anh nói xem, ai có khả năng biết chuyện này?”
“Ài, rồi, vì sự si tình của cậu, tôi nói...” Cao Viên cười xấu xa: “Cục trưởng Liêu chắc chắn sẽ biết, kìa, chính là cái xe kia, sắp ra đấy, tôi đi đây, đừng bảo tôi nói.”
Rõ ràng sợ Dư Tội dây dưa, Cao Viễn lách người chạy ngay, Dư Tội kệ hắn, chạy tới cái xe kia, không ngờ xe đó không để ý phóng vọt đi, y né không kịp nước bẩn bắn văng lên người, lái xe thò đầu ra chửi muốn chết à?
“Con mẹ mày nhé, đợi tao làm cục trưởng sẽ đuổi việc mày.”
Dư Tội vuốt nước trên mặt chỉ cái xe đi xa chửi, xung quanh không ít đồng nghiệp chỉ trỏ nói chàng ngốc si tình lại tới rồi. Dư Tội tức giận cứ thế bỏ đi trong cơn mưa tầm tã, ngước mặt lên nhìn bầu trời xám xịt trút mưa không biết bao giờ, lòng chỉ quan tâm một chuyện, chị Lâm, chị đâu rồi?
Điện thoại trong túi cứ kêu mãi, Dư Tội vốn không thèm để ý, cuối cùng không chịu được, cầm điện thoại lên nghe. Té ra là Lý Mân, nói Lật Nhã Phương mời cơm, chẳng có tâm trạng nào mà đi, từ chối rồi vẫn còn gọi điện quấy nhiễu mãi, điên lên định chửi, ai dè bên kia nói một câu thái độ của y thay đổi hẳn. Lần này là Thử Tiêu giật điện thoại nói vào, nói người ta đem tiền trả, thế là y vội vàng mua bộ quần áo đơn giản, bắt taxi tới nhanh như gió.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT