Xe cảnh sát phía sau dừng lại, loa phóng thanh vang lên tiếng kêu gọi: “Các người đã bị bao vây, lập tức đầu hàng.”
Chẳng hề ảnh hưởng tới người trong xe, Ôn Lan tựa hồ như đã hóa đá, lát sau đưa tay lên lau máu cho Duẫn Thiên Bảo, nụ cười vẫn như nắng xuân rực rỡ, Duẫn Thiên Bảo nắm lấy bàn tay mềm, ánh mắt dần dịu lại.
“Tôi biết anh không hối hận, nhưng tôi hối hận vì đưa anh vào tử lộ.” Ôn Lan dịu dàng vuốt khuôn mặt điển trai của hắn, vì tuyệt vọng mà khuôn mặt xinh đẹp càng thêm thê lương.
“Anh không sợ.” Duẫn Thiên Bảo lắc đầu: “Vì anh được ở bên em.”
“Tôi cũng không sợ, nhưng tôi không muốn làm việc làm mình hối hận nữa.” Ôn Lan ngửa mặt, giọng mệnh lệnh: “Hôn tôi.”
Ánh mặt trời vàng chiếu qua cửa kính, làm Ôn Lan như được phủ thêm hào quang thánh khiết, Duẫn Thiên Bảo có chút kích động, hồi hộp khẽ hôn lên cánh môi mềm giá lạnh, trong giây phút say lòng không phát hiện ra một tay Ôn Lan lặng lẽ mở cửa xe, tay khác cầm dao gọt hoa quả trong hộp.
Á... Duẫn Thiên Bảo bị đau, buông tay, con dao cắm lên đùi hắn, chưa hết bất ngờ đai an toàn bị cởi ra, Ôn Lan đẩy hắn xuống xe, chỉ tích tắc hắn biết Ôn Lan muốn làm gì, kinh hoàng bỏ theo: “Lan Lan... Đừng chạy, em sẽ bị bắn chết đấy... Đừng...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT