Không biết là ai phát hiện ra Sử Thanh Hoài trước tiên, cách mấy cái xe cứ thế đứng nhìn, tựa hồ đụng tới dây thần kinh của những người đã cởi bỏ cảnh phục, tức thì chỉ mặt lớn tiếng hỏi là ai... Dư Tội quay sang nhìn, thấy vị cảnh sát khá điển trai đó cười với mình.
“Thằng cha cười khả nghi lắm, giống mấy tên lãnh đạo bàn giấy, Dư Nhi, là ai thế?” Dương Khương vừa nói vừa phủi bụi làm người khác quát tháo đẩy hắn sang bên.
Rậm Lông suy đoán: “Dư Nhi, hay là có an bài mới cho cậu rồi, người ta gặp án khó không đủ tốt thí nên kéo cậu vào?”
Lão Quan tuổi khá cứng, cửa hiệu này là do ông ta phụ trách, thấy Sử Thanh Hoài đi tới, cảnh cáo Dư Tội: “Dư Nhi, đừng dễ dãi quá, ít nhất cũng phải lên phó đội trưởng gì đó hẵng chịu, nếu không chẳng bằng bỏ quách cho rồi, chúng ta chả cần dựa vào ai cũng sống khỏe.”
“Đúng thế, xẻo mạnh vào, tổ chức không có mấy kẻ tử tế đâu...” Dương Khương xem chừng tới giờ chưa nguôi ngoai.
Sử Thanh Hoài đi tới trước mặt Dư Tội, bắt tay tự giới thiệu, nghe nói là người của sở công an tỉnh, chuyên môn tới tìm, đám anh em ra sức nháy mắt, hàm ý, biết ngay, lại tới lừa họ. Cái vụ sân bay cũng thế, kéo đám lãnh đạo tới tận nơi làm ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ mời đi, lúc đó đội chống trộm cắp bỏ công sức rất nhiều, rốt cuộc xong việc rồi được cái phần thưởng tập thể giá trị thấp nhất, phần ngon lành người ta ăn hết.
Sử Thanh Hoài đón nhận toàn ánh mắt nghi ngờ thiếu thiện cảm, biết bọn họ còn khúc mắc lớn trong lòng, chủ động mời Dư Tội đi ra nơi khác nói chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play