Lý Dật Phong tái mặt quay đầu chạy ngay, Dư Tội vươn tay tóm hai tên còn lại.
Lý Ngốc cuống lên: “Không có độc đâu chỉ là nước rửa xoong nồi thôi ạ.”
“Ba thằng vương bát đản, dám để đồn trưởng uống nước thải...” Dư Tội lửa giận bốc cao ba trượng, rút dùi cui cao su ra, truy đuổi Cẩu thiếu gia, thằng này đã chạy một lèo lên xe chuồn mất rồi, hùng hổ tìm hai thằng còn lại cũng đang leo tường chạy.
Dọa được ba tên cấp dưới chạy bán sống bán chết, đồn trưởng Dư đồn nhiên cười tủm tỉm làm gì có tí tức giận nào, về phòng cầm chai thuốc trừ sau ngửi thử, ném ra sau cửa, thứ trong tay Cẩu thiếu gia, y tất nhiên không dám thử, ngồi xuống lấy giấy vệ sinh lau cổ, quả nhiên là có mùi nước rửa bát.
Cái thằng đần, không hiểu nghĩ cái gì nữa, trò con nít lên ba cũng thấy giả rồi mà hi vọng lừa được mình, bằng vào cái đầu đó mà đòi đi phá án, muốn làm lãnh đạo, hắn mà lên làm lãnh đạo thì Dư Tội thấy mình có tội với nhân dân, cứ để hắn ở cái xã nghèo này phá làng phá xóm là được rồi. Dư Tội lúc này có chút đồng cảm với cha hắn.
Dư Tội ở trong phòng vừa lau xong người, thay cái áo khô thì có tiếng gõ cửa, ở nơi này chỉ có một người biết gõ cửa thôi, đó là chỉ đạo viên, vì ông coi Dư Tội là lãnh đạo, còn lại, bao gồm cả Dư Tội cũng chả coi mình là lãnh đạo.
“Chú Vương, tìm tôi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play