Lý Dật Phong nghe mà ê hết răng, số ngày đồn trưởng không ở đồn còn nhiều hơn hắn, bây giờ lại giở cái giọng điệu gương mẫu ra, cơ mà giờ không đắc tội được, vẫn nói: “Chỉ đạo viên đồng ý rồi.”
“Vớ vẩn.” Dư Tội không tin.
“Thật, chú ấy nói, chúng ta là cảnh sát, không phải thương buôn, huống hồ đây là lúc giáp mùa, không có việc gì làm, chẳng bằng làm ít chuyện đàng hoàng. Nếu như phá được án mà người khác không làm được... Em thành cán bộ lãnh đạo ngang hàng với anh... Anh ơi, đừng đi, chúng ta là anh em thất tán bao năm, đừng bỏ em lại...”
Không chịu nổi thằng điên này, đẩy mạnh hắn sang bên, Dư Tội vào phòng đóng cửa tới sầm một phát.
Mới sáng sớm Cẩu thiếu gia đã chạy tới làm ầm ĩ, mấy cảnh sát ngủ lại trong đồn thò đầu ra nhìn, chẳng rõ đầu đuôi ra sao, gì mà phá án với giết người, trong xã đã bao giờ có vụ giết người nào đâu, trộm trâu đã là án to lắm rồi, tưởng hắn nói linh tinh nên chả ai để ý.
Mọi người việc ai nấy làm bắt đầu chuẩn bị vo gạo thổi cơm ăn, cơm gạo trắng hẳn hoi nhé, giờ có thể ăn hàng ngày rồi, trước kia sáng sớm chỉ có bánh ngô hoặc cháo kê thôi, giờ đời sống trong đồn cao hơn không ít. Cảnh sát từ nhân vật phản diện đi đâu cũng bị xua đuổi thành cái nghề được trọng vọng trong xã, tất cả là nhờ đồn trưởng.
Gần đây anh em còn đang bàn xây lại tường bao với cái cổng của đồn, trông tươm tất một chút, trong đồn lúc này tràn ngập không khí tin tưởng vào tương lai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT