Toàn bộ hội trường cười nghiêng ngả, tiếng cười làm đầu Dư Tội ong ong, nghe như dùi xuyên vào tai, mặt trắng bệch, dù người vẫn lâng lâng hơi men, có điều y vẫn đủ tỉnh táo nhận ra điệu cười bất thiện kia của đám đồng nghiệp.
Con mẹ nó, bọn ngốc đó đang cười mình à?
Thiệu Vạn Qua sầm mặt, thế này đi quá xa rồi, đây có phải chỗ để đùa đâu, nhìn Vương Thiếu Quân mong ông ta đứng lên duy trì trật tự, xong ông ta không có phản ứng gì, giữ cái vẻ mỉm cười đúng mực rất giả dối.
Lòng trầm xuống, hắn có cảm giác không lành.
“Được, vậy tôi nói với mọi người tôi đoán ra như thế nào nhé, đợi tôi nói xong, mọi người vẫn thấy đây là trò cười thì tôi đứng ra kia cho mọi người cười chán thì thôi, được chưa?” Dư Tội trầm giọng quét mắt nhìn quanh, lời này có cả nhu lẫn cương khiến toàn hội trường im ắng trở lại, ai cũng nghe ra y nổi giận, người thấy mình hơi quá, tuyệt đại đa số cười khẩy không coi ra gì, cho rằng câu này quá mạnh miệng, muốn thuyết phục đám người có thể bới xương trong trứng gà như bọn họ đâu dễ.
Hứa Bình Thu dừng lại, liếc nhìn Dư Tội chuẩn bị nổi giông tố, ông không bất ngờ, tên này nóng lên thì làm gì nể mặt ai, chuyện đã thế rồi chẳng lo có thể tệ hơn, ông ta cũng mặc, xong bất ngờ nghe thấy tiếng vỗ tay, là Mã Thu Lâm đang mỉm cười vỗ tay, ông ta lặng lẽ đi về phía đó.
Im hết rồi, cái đầu nó cũng đỡ đau, cơn giận làm Dư Tội tình táo phần nào, tìm kiếm trong laptop của Đổng Thiều Quân thứ dùng chứng minh luận cứ của mình, phát ra màn hình lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play