Lý Dật Phong ở trên xe đã nôn một hồi tối tăm trời đất vì thế mà hắn tỉnh táo hơn, bụng cũng trống rống, vừa gặm chân gà vừa nói hùng hồn: “Tôi còn ngồi ăn cơm cùng bàn với tham mưu trưởng, tư lệnh quân khu, có cái gì mà sợ.”
Dư Tội mắt hơi lim dim, người bồng bềnh như ở trên mây, miễn cưỡng giữ được lý trí, không giữ được cái mồm: “Tôi từng kiểm điểm trước 3000 học sinh.”
Xong rồi, Đổng Thiều Quân vỗ trán, Thiệu Vạn Qua mặt biến sắc, nhìn Dư Tội mãi mới hạ quyết tâm: “Vậy thì tốt, vậy ai trong số hai cậu từng giảng giải vụ án, hội trường không đủ ba nghìn, xong có vài trăm đấy.”
“Tôi, tôi là thính giả trung thành của đồn trưởng, cái mồm tôi chỉ ăn với uống được thôi, cái khác không được đâu.” Lý Dật Phong ít khi thật thà được một lần.
“Mời bác Mã nói đi.” Dù say hay tỉnh thì Dư Tội không hứng thú với chuyện này, ngồi dưới nhiều đủ hiểu rồi, cơ bản đứng trên bục phát biểu ai cũng nghĩ mình oai, thực ra phía dưới đều cho rằng đó là bọn ngốc, nghĩ ra giải pháp hay.
“Chú Mã càng không hứng thú với loại chuyện này, đừng nói là cậu sợ nhé, hay là mèo mù vớ cá rán, sợ nói ra lộ tẩy, nếu thế thì tôi không làm khó cậu nữa... Tôi sẽ nói là đồn trưởng Dư nhát gan, không dám lên phát biểu, chạy về xã Dương Đầu Nhai rồi.” Thiệu Vạn Qua tưởng Dư Tội sợ phát biểu trước đám đông, khích.
“Ê ê, ai sợ, coi thường nhau à, đám hình cảnh các anh theo đít tôi suốt dọc đường đấy.” Dư Tội vỗ bàn, nóng rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT