Lý Dật Phong đang nghe chăm chú, đến đoạn “một đồng” thì xua tay cắt ngang: “Khoan khoan, hơn một đồng mà cũng tính là tiền à?”
“Cái thằng đần này, không biết tích tiểu thành đại à? Thử tính 10 vạn cân xem bao nhiêu tiền, lúc đó chúng ta ngồi đếm tiền thôi cũng mỏi tay.”
“A, anh nói... hình như cũng có thể làm, có điều từng có người tới đây bán phân bón, con mẹ nó là phân bón giả, về sau chỉ cần có người tới bán phân bón là thôn dân không dám mua nữa, bọn họ sợ mua phải hàng giả.”
“Ngu ngu ngu.” Dư Tội nói liền ba chứ ngu, hoàn toàn không nhớ lúc nãy còn khen hắn thông minh, vỗ ngực bồm bộp: “Tôi, đồn trưởng Dư, hiện thanh danh ở xã Dương Đầu Nhai như mặt trời giữa trưa, họ không có thể không tin xã trưởng, không tin trạm kỹ thuật nông nghiệp, thậm chí có thể không tin Đảng và nhà nước, chẳng lẽ không tin tôi, người lặn lội cả vạn km mang trâu về cho họ?”
“A, đúng rồi, không tin anh thì còn tin ai được nữa?” Cẩu thiếu gia rùng mình phấn khích, bắt đầu thực sự động não, chữ tín tuyệt đối không có vấn đề, danh dự đồn công an giờ đang ở đỉnh điểm, muốn đem đổi lấy tiền là chuyện nhỏ, đây là chuyện mà chỉ bọn họ có thể làm, người khác có thấy bở nhảy vào chia phần cũng đừng hòng.
Trên đời này không cần biết anh kinh doanh cái gì, một khi anh độc quyền thì chỉ lãi không có lỗ, ngu lắm mới lỗ.
Khi Lý Dật Phong còn đang nhẩm tính gì đó, Dư Tội cướp lời: “Cậu 2 tôi 8, còn vốn thì góp 5 - 5.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play