Giải Băng lấy ra một tập tài liệu mỏng giơ lên, thể hiện rằng lời của hắn là nói có sách mách có chứng: “Theo tình huống tôi biết, đêm đó các cậu mai phục ở con đường nhất định phải đi qua nếu vào thôn, chụp lại ảnh đám trộm trâu vào thôn, sau đó thừa cơ bắt hết cả ba tên trộm trâu, đúng không?”
“Đúng thế, hôm đó tôi còn không tin hành động có kết quả, nhưng thực sự kết quả là... Oa, đúng là có trộm vào thôn thật, không bốc phét với mọi người chứ, đồn trưởng của chúng tôi còn gian hơn cả bọn trộm.” Lý Dật Phong nhớ lại đêm hôm đó vẫn thấy đồn trưởng của mình thật thần kỳ.
“Nghi vấn ở đây, sao các cậu biết đêm đó chúng sẽ đi rải cỏ và thuốc dụ trâu, làm sao các cậu lại biết chúng sẽ gây án đúng địa điểm đúng thời gian như vậy?” Giải Băng đặt nghi vấn.
Chu Văn Quyên mím môi cười, bí mật này tới giờ vẫn chưa ai biết, thậm chí người đề xuất nghi vấn này cũng không nhiều, trừ Mã Thu Lâm, Thiệu Vạn Qua thì Giải Băng là người thứ ba, nhưng mà hắn hỏi sai người rồi, Lý Dật Phong gãi đầu gãi tai như khỉ.
Trịnh Trung Lượng mất kiên nhẫn: “Hỏi cậu đấy, trả lời đi chứ!”
“À, anh nói thì đúng là đáng nghi thật, mấy ngày trước vụ án không xảy ra vấn đề gì, chúng tôi chỉ ở trong đồn chơi bài tán phét, tới đúng hôm đó đồn trưởng nói chúng tới, huy động hết lực lượng, thế là chúng tới.” Lý Dật Phong giải thích càng hồ đồ: “Vậy là mọi mọi người đi bắt trộm.”
“Cậu nói cái gì mà chẳng ra đâu ra đũa thế?” Trịnh Trung Lượng không tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play