Suốt gần 20 phút trong phòng chỉ có giọng nói của Giản Phàm, nói xong ai nấy đều có chút sửng sốt, Quách Nguyên gãi cằm liên hồi, Trương Kiệt liên tục bẻ đốt ngón tay, Tiêu Thành Cương nhấp nha nhấp nhổm không rõ là kích động hay lo lắng. Hai cô gái nhìn nhau, chuyện này nghe có vẻ sốc, nhưng mà cũng rất hợp tình hợp lý.
Thấy không ai tỏ thái độ gì, Giản Phàm có chút không vui, không biết từ khi nào đã nhiễm một chút tính lãnh đạo, dùng dốt ngón tay gõ bàn: “Biện pháp đã nói với mọi người rồi đấy, tôi đi quanh chợ cổ Nam Cung mười mấy ngày, thường nghe người ở đó nói một câu: Gan anh không đủ to thì người ta chẳng bao giờ biết anh là ai! Câu này nói rất có lý, nhạn bay qua để lại bóng, người chết để lại danh. Chúng ta không thể làm cảnh sát vô danh cả đời. Thành Cương, mày không phải là luôn muốn dương danh giới cảnh sát Đại Nguyên à, còn cơ hội nào tốt hơn thế này không? Quách Nguyên, anh làm cảnh sát 8 năm rồi, chưa có được một cái công lao cá nhân, tương lai đề bạt có tới phần anh không? Nếu lần này mà thành, anh nghĩ đi. Trương Kiệt, anh thì khỏi nói, dù anh bắt sai người, xin lỗi thả ra là xong, đội trưởng Lục nói, anh cơ bản chưa bao giờ bắt đúng người, anh còn sợ sai à? ... Vũ Vân, Hồng Hạnh, hai em là người ngoài, nếu không phải vì bọn họ không hiểu gì mấy thứ công nghệ cao, anh cũng không phiền tới bọn em. Nếu chuyện không thành, hai em chỉ là phối hợp, chẳng sao cả, nếu mà thành, có thể nói thế này, giới cảnh sát Đại Nguyên xuất hiện hai nữ anh hùng, thấy chị Hồ không, có nam đồng nghiệp nào dám xem nhẹ chị ấy ... Nào, tỏ thái độ đi, tôi không ép, ai không tham gia, tôi tuyệt giao.”
Nói xong trừng mắt với Tiêu Thành Cương, Tiêu Thành Cương ăn tới nứt bụng lúc này biết giống thời làm hiệp cảnh ở huyện Ô Long, phải đứng ra ủng hộ Oa ca rồi, hiên ngang nói: “Oa ca bảo em làm gì thì em làm nấy, sợ gì ... Dù sao anh là tổ trưởng, xảy ra chuyện gì thì anh gánh.”
Câu này nói đúng điểm mấu chốt rồi, Quách Nguyên tuy còn lo lắng, nhưng gật đầu: “Thử xem sao, dù sao không có cách nào hay hơn, nói không chừng chiêu của Giản Phàm có hiệu quả.”
Trương Kiệt đau khổ xoa bụng: “Trên đời đúng là không có bữa ăn nào miễn phí mà, được, liều mạng bồi tổ trưởng, dù sao tôi làm trò hề trong đội nhiều rồi, thêm lần nữa cũng thế thôi, cùng lắm làm kiểm điểm, về đội trọng án.”
Có người ủng hộ, Giản Phàm thêm tự tin, xoa xoa tay nhìn hai cô gái: “Tới lượt hai em rồi.”
Chỉ phối hợp kỹ thuật thôi mà, Lương Vũ Vân tính tình phản động, thích náo nhiệt, cũng chẳng sợ, nhưng chỉ mặt Giản Phàm: “Biện pháp quá thất đức, là một cảnh sát, em không thể đồng ý với anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT