Thẩm Hòa Ca nghi vấn hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, nhưng hiển nhiên những người khác không nghĩ như vậy.
Hiên Viên Phần Thiên trong lòng thầm hận kẻ này lắm mồm, nhưng tự biết lúc này có thể mượn sức được ai thì cứ mượn, tuyệt đối không thể để xảy ra nội chiến, vì thế hắn đứng giữa hai người, cố gắng hòa giải.
"Được rồi, mọi người, chúng ta..."
Hắn còn chưa dứt lời, chợt cảm thấy không ổn, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một cơn sóng gió kinh thiên động địa nổi lên từ hư không!
Sóng lớn mênh mông, mắt thường nhìn thấy như chắn ngang cả mặt biển! Sóng lớn cao ngất, gần như ngang với trời!
Sóng lớn hung mãnh như hồng thủy vỡ đê ập xuống, trước uy thế kinh hoàng của cơn sóng gió động trời này, không ai là không kinh hồn táng đảm.
Bị cơn sóng này cuốn đi, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt!
Ngay trong khoảnh khắc ấy, có người lùi lại phía sau, có người ngã nhào, lại có người...
...muốn kéo người khác làm đệm lưng cho mình.
Ánh mắt Hiên Viên Phần Thiên thoáng tan rã trong giây lát, theo bản năng muốn kéo Phượng Phi Sương ở gần mình nhất che chắn trước người, nhưng lại bị một bàn tay kiên định đẩy ra không chút do dự.
Thần trí hắn lập tức thanh tỉnh lại, nhưng ngay sau khi phản ứng kịp, trong lòng bỗng nảy sinh ác độc!
Lần trước sóng lớn nuốt chửng sáu tên đệ tử rồi bình ổn lại, vậy lần này, biết đâu cũng vậy!
Sáu người không được thì sáu mươi người, sáu mươi người không đủ thì sáu trăm người!
Dù sao người có thể hy sinh rất nhiều, nhưng hắn, Hiên Viên Phần Thiên, tuyệt đối không thể bỏ mạng ở đây!
Kẻ yếu và nữ nhân, sinh ra là để phục vụ kẻ mạnh.
Vào giây cuối cùng khi sóng lớn ập xuống, Hiên Viên Phần Thiên đột ngột xoay người kéo Thẩm Hòa Ca đang đứng trước mặt chắn trước người mình, giây tiếp theo, hắn cảm giác sinh mệnh trong tay bị cắn nuốt, buông lỏng tay ra, tựa hồ bừng tỉnh trong một khoảnh khắc.
"Hiên Viên đại ca?"
Phượng Phi Sương không nhìn rõ cảnh tượng cuối cùng kia, chỉ mơ hồ nhớ rằng Hiên Viên Phần Thiên dường như muốn kéo mình, nàng không suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa đằng sau chữ "kéo" kia, chỉ cho rằng phong ba đã qua, vui mừng kêu lên: "Ngươi mau..."
Đột nhiên nàng im bặt.
Phượng Phi Sương kinh hãi trừng lớn mắt, hình ảnh cơn sóng lớn đáng sợ phản chiếu trong đôi mắt nàng.
Lần này sóng lớn thậm chí còn đáng sợ hơn vừa rồi.
Nếu như vừa rồi chỉ là ngang với trời cao, thì lúc này đây gần như muốn bao phủ cả bầu trời!
Có điều có một chút khác biệt, tốc độ của cơn sóng lớn lần này dường như chậm hơn một chút.
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Hiên Viên Phần Thiên nói: "Sóng lớn nuốt chửng người vẫn chưa đủ."
Ý tứ quá rõ ràng, đám đệ tử đồng thời im lặng, không ít người thừa cơ hội tránh ra xa hơn một chút.
Tạ Dụ An vừa chật vật tránh khỏi đợt sóng lớn thứ nhất, cùng với bao cạm bẫy, còn chưa kịp thở dốc thì đã bị người phía sau đẩy lên phía trước.
"Hiên Viên thiếu gia, đệ đệ ta nguyện ý lấy thân tế lãng!"
Tạ Dụ An mặt tái mét, từ nhỏ thân thể vốn đã không tốt, lúc này lại càng không nói nên lời.
Mắt thấy sóng lớn sắp ập tới, Hiên Viên Phần Thiên không còn nghi hoặc, trực tiếp chế trụ cổ tay Tạ Dụ An rồi ném hắn về phía trước.
Nhưng không thành công.
Vài bọt sóng vương trên mặt Tạ Dụ An, sau khi bị sóng cuốn đi, tầm mắt hắn có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhìn rõ nữ tử vừa cứu hắn.
Dung nhan tuyệt sắc, diễm lệ vô song, bàn tay túm chặt lấy hắn thon dài lại xinh đẹp, để lộ cổ tay trắng nõn như sương tuyết, phảng phất như tiên tử từ trên trời giáng xuống trần gian.
Tạ Dụ An nhớ rõ, hắn đã từng gặp nàng.
Cơ gia tiểu thư, Cơ Băng Ngọc.
Hắn từng thầm mắng nàng ngốc nghếch, từng trào phúng nàng yếu đuối, từng thờ ơ lạnh nhạt trước những khó khăn mà người khác gây ra cho nàng.
Tạ Dụ An chưa từng nghĩ tới có một ngày, chính Cơ Băng Ngọc yếu đuối vô năng lại là người đã không màng tất cả kéo tay hắn lại, vào lúc hắn bị mọi người bỏ rơi.
Ngay lúc này, Tạ Dụ An không còn sức để suy nghĩ vì sao Cơ Băng Ngọc lại có thuyền, lại vì sao xuất hiện nhanh như vậy, hắn chỉ cảm thấy Cơ Băng Ngọc lúc này như một vị thiên thần thực sự.
Không phải tượng đất Bồ Tát trong chùa miếu, không phải thần phật vô bi vô hỉ trên trời trong truyền thuyết, không phải những đạo giả cao tu có thể mời đến bằng tiền.
Mà là vị thần tiên rách nát bị vứt bỏ mà Tạ Dụ An bé nhỏ đã lén lút nhặt được ở lỗ chó năm 6 tuổi.
Trong giấc mộng đêm đó, Tạ Dụ An lần đầu tiên có khái niệm về "Thần tiên".
Cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh.
Nàng sẽ đạp lên đám mây bảy màu, khoác lên mình kim giáp thánh y, xuất hiện trước mặt hắn khi hắn bị mọi người vứt bỏ, và nói với hắn rằng:
"Ngươi như vậy là không được đâu à nha, sao có thể suy sụp rồi bị đánh gục dễ dàng như vậy chứ?"