Lấy mũi làm trung tâm phát tán, lông mày và đôi mắt gần như thành một đường thẳng, tròng mắt đảo loạn, khóe miệng trên dưới giật giật.
Thật sự là cực kỳ giống một con Husky ăn mù tạt, oai miệng mắt lé, ngũ quan bay loạn.
Dung Thanh Viên nhìn Lệ Phủ Khanh với biểu tình ngũ quan bay loạn, mí mắt giật giật, cố nhịn xuống thôi thúc muốn trào phúng lần nữa.
Rốt cuộc bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Dung Thanh Viên dời tầm mắt, nhìn về phía thủy mạc.
……
……
Trải qua mấy phen khúc chiết nhỏ, phía trước đệ tử tự động dựa theo gia thế mà phân chia thành vòng tròn.
Gia tộc thế lực càng lớn, càng được mọi người truy phủng, dường như bọn họ đời đời có thể tu tiên, đồng lứa này cũng nhất định có thể công đức viên mãn vậy.
Đồng dạng ở vào vị trí trung tâm, Nhạn Lưu Tô nhìn vòng phía dưới nổi lên gợn sóng, nhíu mày đẹp, thở dài: “Ai, cũng không biết muội muội ta hiện giờ thế nào rồi?”
Nàng sửa miệng rất nhanh, cũng không tiếp tục gọi 'tỷ tỷ' nữa.
Phượng Phi Sương bất mãn nói: “Nhạn tỷ tỷ! Tấm lòng tỷ thật tốt quá đi, thế mà còn rảnh quan tâm đến con tiện… người kia!”
Trong ánh mắt không tán thành của Nhạn Lưu Tô, Phượng Phi Sương nuốt vào những lời thô bỉ, nhưng vẫn bênh vực Hiên Viên Phần Thiên.
“Ngươi không biết Cơ Băng Ngọc ghê tởm đến mức nào đâu, phiền phức lắm! Rõ ràng là nàng ta chắc chắn Nhạn tỷ tỷ tính tình tốt, hết lần này đến lần khác tùy hứng, lại buộc Nhạn tỷ tỷ từng bước lui về phía sau, động một chút là khóc sướt mướt, tính cách thì mềm yếu, chuyện gì cũng làm không xong!”
Phượng Phi Sương nói đến đây, thấy không ai phụ họa, có chút bất mãn nhìn về phía một nữ tử khác: “Mục Dung, nghe nói trước kia vài lần ngươi cũng gặp nàng ta? Ngươi thấy nàng ta thế nào?”
Thái độ của nàng mang theo một cổ ngạo mạn không tự giác, hiển nhiên là không để ai vào mắt.
Trong mắt Mục Dung xẹt qua một tia tức giận, nàng rũ mắt nhấp môi, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nghi Đoan thiếu gia đến nay vẫn còn nằm trên giường, ngay cả lần thí luyện này cũng bỏ lỡ.”
“Quả nhiên! Ta thấy nàng ta chỉ biết ức hiếp người nhà, lúc trước đánh Nghi Đoan đệ đệ, lần này lại đánh Hiên Viên đại ca!”
Phượng Phi Sương khinh thường nói: “Một khi gặp chuyện, nàng ta liền chẳng làm nên trò trống gì. Lần thí luyện này đến dũng khí rời đảo cũng không có, cứ như vậy mà còn muốn tu tiên sao!”
Nghe nàng một phen oán giận, lại nhắc lại chuyện mình bị đánh, dẫn tới xung quanh các đệ tử nghị luận sôi nổi, Hiên Viên Phần Thiên trên mặt có chút khó xử, lên tiếng nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Lời ngăn cản tái nhợt như thế hiển nhiên không có tác dụng gì.
Có người cấp tiến: “Độc phụ như vậy, Hiên Viên huynh cần phải suy nghĩ kỹ a!”
Có người lão đạo thở dài: “Sách, loại người này cưới về làm đạo lữ, sao mà yên tâm được nga ~”
“Không phải sao, còn có một khuôn mặt xinh đẹp, chỉ giỏi lừa người.”
Có lẽ là quá mệt mỏi, những người này hiển nhiên đã vứt chuyện thủy kính ra sau đầu.
Mọi người nghị luận sôi nổi, mà vô luận bọn họ nói cái gì, Hiên Viên Phần Thiên tựa hồ đều không để trong lòng.
Hắn lắc đầu: “Nàng là vị hôn thê của ta.”
Hắn nói xong câu này, lại bổ sung: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi.”
Thấy vậy, Thẩm Hòa Ca càng thêm nghi hoặc.
Phát hiện Thẩm Hòa Ca vừa rồi phụ họa mình một phen đang nhìn về phía mình, Hiên Viên Phần Thiên liền hỏi: “Thẩm đạo hữu có gì chỉ giáo?”
“Này…” Thẩm Hòa Ca do dự một chút, hắn không thích trộn lẫn vào chuyện nhà người khác, nhưng trước mắt không khỏi có chút quỷ dị.
“Tại hạ chỉ là suy nghĩ, vì sao Cơ tiểu thư lại đánh Nhạn thiếu gia?”
Nhạn Lưu Tô vẫn luôn chưa mở miệng khẽ ho một tiếng, ôn nhu nói: “Chỉ là chơi đùa thôi mà.”
Những lời này nháy mắt gợi lên một vài hồi ức không ổn trong lòng Thẩm Hòa Ca, hắn không tán đồng nói: “Nếu đối phương không cảm thấy vui vẻ thì không phải là chơi đùa.”
"Huống hồ, ta nghe nói lúc ấy Nhạn thiếu gia mang theo một đám người đi theo đuổi Cơ tiểu thư, thanh thế rất lớn, đâu giống như là đang đùa giỡn."
Phượng Phi Sương giận dữ nói: "Ngươi nghe ai nói thế? Nghi Đoan đệ đệ vốn tính tình vốn chất phác, nếu thật sự làm ra chuyện khi dễ kẻ yếu như vậy, ta sẽ là người đầu tiên đánh hắn!"
"Nhưng ngươi ở đây ăn nói lung tung thì tính là cái gì? Rốt cuộc ngươi đứng về phía nào hả?"
Thẩm Hòa Ca vốn không thích tranh chấp với người khác, thấy vậy thì luống cuống tay chân, vội vàng xin lỗi Phượng Phi Sương, nhưng vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của mình.
"Cho dù thật sự xảy ra xung đột, Nhạn thiếu gia người đông thế mạnh, Cơ tiểu thư căn bản không chiếm được lợi lộc gì."
"Nếu Hiên Viên đạo hữu cho rằng nàng 'chỉ là một nữ nhân mà thôi', vậy vì sao lại cam chịu cái 'nữ nhân hèn mọn' này có thể xúc phạm tới Nhạn thiếu gia 'thiên chân chất phác'?"