Thời Dư: ……
Hỏi cậu làm cái gì?
Chẳng lẽ cậu nói không phải thì cái tên này sẽ kiềm chế lại sao?
Qua đoạn nói chuyện vừa rồi, Thời Dư sao còn đoán không ra thân phận của người trước mặt. Đã không hòa thuận với Thẩm Ngôn, lại còn kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, ngoài nam đại trong sách — Hàn Sở Dập, người mà Tang Hoài Ngọc từng nhắc tới — còn có thể là ai?
Chỉ là khiến cậu hơi bất ngờ... tên này sao cũng mò tới đây?
Chẳng lẽ cái vụ quỷ dị giao hàng đêm qua thật sự khó nhằn đến vậy? Đội chính tới một người không đủ, còn phải gọi thêm một tay nữa mới dọn nổi?
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu rồi biến mất, Thời Dư nhanh chóng lấy lại tinh thần, bĩu môi, dứt khoát luồn ra khỏi cánh tay đối phương, chẳng buồn nói gì.
Hàn Sở Dập cũng cụt hứng thu tay về, lần nữa quay sang nhìn Thẩm Ngôn.
“Vậy giờ tình hình thế nào?”
“Các cậu cứ ngồi đây chờ mãi sao?”
Trên đường tới đây, Hàn Sở Dập đã xem qua báo cáo vụ án do Thẩm Ngôn gửi lên, biết vụ "Chuyển phát nhanh không thể bỏ" lần này đang theo dõi cậu nhóc người thường trước mặt.
Chỉ là, mấy người này cứ ngồi đây chờ đợi, đến khi nào mới đợi được?
Đúng là phí thời gian.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nhớ tới nếu ngày mai Tang ca tới mà thấy hắn vẫn còn "rảnh rang", e là sẽ chẳng vui vẻ gì.
“Theo cách của các cậu, chắc phải tới tối mới xong.”
“Hay là, mình chủ động thử trước đi?”
Hàn Sở Dập vốn không thích lãng phí thời gian, tốt nhất là xử lý xong vụ này trước khi trời tối.
Thẩm Ngôn liếc nhìn hắn một cái, nghĩ tới việc hắn cũng là người tham gia xử lý vụ án, nên cũng không ngắt lời:
“Cậu có ý tưởng gì?”
Hàn Sở Dập liếc mắt nhìn Thời Dư, nụ cười mang ý sâu xa.
“Cái thứ kia hiện giờ chưa ra mặt chắc là vì cảm nhận được có nhiều người ở đây, đúng không?”
Mặc dù quỷ dị ban ngày ít xuất hiện hơn ban đêm, nhưng không có nghĩa là chúng hoàn toàn tránh ban ngày. Hiện tại nó vẫn đang ẩn nấp, chỉ vì nơi này có mùi mà nó kiêng kỵ. Chờ đến khi mọi người lơ là cảnh giác, nó sẽ nhân cơ hội ra tay.
Hàn Sở Dập nhún vai:
“Vậy thì đơn giản. Các cậu tạm thời rời đi, tôi bố trí lại trong phòng một chút, để cậu Thời ở lại một mình.”
“Nó thấy không còn ai, chắc chắn sẽ ra thôi.”
Khác với Thẩm Ngôn nhóm người luôn cẩn trọng, mục tiêu của Hàn Sở Dập chỉ đơn giản là bắt được thứ quỷ dị kia. Về phần an toàn của người thường? Hắn không quan tâm.
Dùng Thời Dư làm mồi nhử, trong mắt hắn là cách nhanh gọn nhất.
Thời Dư nghe vậy thì mặt đen lại, quay đầu trừng mắt liếc Hàn Sở Dập một cái.
Tên này đúng là phiền phức y như trong truyện!
Khó trách hồi còn đọc truyện gốc, mặc dù nhân vật này đẹp trai sáng sủa, răng nanh đáng yêu, nhưng số phiếu bầu yêu thích vẫn lẹt đẹt dưới đáy.
Một tên chỉ biết hấp tấp lao đầu vào nguy hiểm, chẳng coi mạng người ra gì cả.
Sau khi Hàn Sở Dập nêu ý kiến, cả phòng lập tức im lặng, ai nấy đều tỏ vẻ khó xử.
May mà Thẩm Ngôn kịp thời liếc cảnh cáo hắn một cái, không đồng ý với đề nghị đó.
“Vụ này hiện tại do tôi phụ trách. Nếu cậu muốn tham gia, thì cứ yên phận mà làm theo.”
“Đề nghị này không đảm bảo được an toàn cho nạn nhân.”
Thẩm Ngôn khẽ day day giữa mày, mệt mỏi vốn đã đè nặng, giờ lại càng thêm rõ rệt.
Hàn Sở Dập cười quái dị:
“Không phải đâu không phải đâu? Thẩm bác sĩ mà cũng biết lo trước lo sau thế này cơ á?”
“Có chúng ta ở đây, làm sao xảy ra chuyện được?”
Hai người cấp dị năng cấp S đối phó với một thứ quỷ dị cấp B, còn sợ gì nữa?
Hắn cong môi trêu chọc:
“Thẩm bác sĩ chăm chút cho chủ nhà thế này, chẳng lẽ có 'quan hệ đặc biệt' với Thời tiên sinh đây à?”
Tuy ngoài miệng nói vậy, trong lòng Hàn Sở Dập thừa biết Thẩm Ngôn thích Tang Hoài Ngọc, câu này đơn thuần chỉ là cố tình gây sự.
Hắn cười hì hì, liếc Thẩm Ngôn rồi lại cố ý nhìn Thời Dư một cái.
“Cậu mà nói sớm, tôi đã chẳng thèm đề xuất ý kiến kia rồi.”
Thật sự là chọc người tức điên!
Thời Dư bị cái trò "âm dương quái khí" này làm cho nghẹn họng.
Nam nhị, nam tam tranh giành nhau thì mặc kệ đi, liên quan quái gì tới cậu chứ?
Cái tên Hàn Sở Dập này nói chuyện không thể bớt kéo người vô tội vào à?
Thời Dư nhíu mày, dứt khoát nghiêm túc thanh minh:
“Tôi với Thẩm bác sĩ không có gì cả, hôm nay mới lần đầu gặp mặt.”
“Cậu đừng có nói bừa.”
Dù biết Hàn Sở Dập thường xuyên nói bậy nhưung Thời Dư vẫn nghiêm túc làm rõ mọi chuyện một lần.
Cậu kéo khẩu trang lên, gật đầu với Thẩm Ngôn.
“Bác sĩ Thẩm, cậu với vị tiên sinh kia cứ tự giải quyết chuyện của mình đi, tớ về phòng trước đây.”
Cậu thanh niên mặc hoodie xanh lam xoay người đi vào phòng ngủ, để lại một đám người lúng túng đứng trong phòng khách.
Vương Sơn thì đứng ngây ra, chẳng biết phải nhìn vào đâu cho đỡ quê, cũng chẳng hiểu sao Hàn đại thiếu gia mới tới có một xíu mà sự việc đã rối như canh hẹ.
Khụ, mấy người chỉ còn biết cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Thẩm Ngôn cũng chẳng buồn liếc Hàn Sở Dập thêm lần nào, chỉ lười biếng thu lại ánh mắt, nhưng vẫn theo bản năng mà lén nhìn về phía phòng ngủ.
Công nhận, vừa rồi Hàn Sở Dập nói chuyện đúng là quá đáng.
Chờ chút nữa, chắc phải nhắc Thời tiên sinh xin lỗi một câu cho phải phép.
Còn Thời Dư, sau khi trốn được vào phòng, mới thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, bên ngoài vừa nãy vì vai chính mà dựng lên một cái Tu La tràng, xấu hổ muốn độn thổ.
“Sau này nhất định phải tránh xa đám nhân vật trong cốt truyện ra một chút.”
Thời Dư gật đầu như gà mổ thóc, càng thêm kiên quyết với quyết tâm sau vụ này sẽ không bao giờ nhúng tay vào mấy chuyện cốt truyện nữa.
Nhưng... đói quá trời ơi.
Ban nãy đứng ngoài hành lang cả buổi, bụng đói meo vì sáng giờ chưa ăn gì, dạ dày đau một trận xong, cơn đói quen thuộc lại ập tới.
Thời Dư đảo mắt nhìn quanh phòng ngủ, cuối cùng moi được trong ngăn kéo ban công một túi bánh mì.
Không nghĩ ngợi, cậu mở ra rồi vừa gặm vừa nuốt.
Bánh mì khô queo, chẳng có tí vị gì. Thời Dư nhớ rõ cái thẻ bài bánh mì này đáng lẽ phải siêu ngọt cơ mà?
Chẳng hiểu có phải do tâm trạng bết bát hôm nay hay không, ăn vào chỉ thấy như đang nhai sáp.
Nhưng thôi, có còn hơn không, cứ ráng nuốt hết đã.
Gặm hết một túi bánh mì khô khốc, Thời Dư sờ bụng vẫn còn lép kẹp, lưỡng lự muốn ra tủ lạnh lấy đùi gà chiên ăn.
Có điều... ngoài kia còn cái tên Hàn Sở Dập đáng ghét đang lượn lờ...
Cân nhắc một hồi, Thời Dư ngậm ngùi từ bỏ ý định.
Ngoài cửa sổ, trời cũng nhanh chóng tối sầm. Vốn dĩ cậu ngủ nướng tới tận trưa mới bò dậy, giờ lết thêm nửa ngày, vừa vặn chạm hoàng hôn.
Đêm đến là giờ tà niệm hỗn loạn dễ bùng phát nhất.
Thẩm Ngôn giương mắt lên, kéo căng tinh thần cảnh giác.
Mệt mỏi lúc này không thể để chiếm thượng phong được. Hắn nhìn đồng hồ, vốn định gọi Thời Dư ra cùng tụ tập cho đỡ nguy hiểm.
Nhưng nghĩ tới câu nói lúc nãy của Hàn Sở Dập, hắn lại thôi, tạm thời không gõ cửa nữa.
Thôi, chờ thêm chút vậy.
“Ra vẻ đạo mạo.”
Hàn Sở Dập hừ lạnh, quét mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, chẳng thèm để tâm.
Nhiều người ở đây như vậy, cái thứ "chuyển phát nhanh ma ám" kia chắc cũng ngán chẳng dám ló đầu ra đâu.
Nhưng vừa nghĩ vậy, hắn lại chẳng nhận ra — ở một cánh cửa trong phòng, đã âm thầm có sự thay đổi.
Trong phòng ngủ, Thời Dư bụng đói hoa mắt, nằm vật ra giường, vừa ôm bụng vừa lẩm bẩm:
“Gà quay chân, gà quay cánh, gà quay nguyên con...”
Mấy món thịt thơm lừng cứ vèo vèo lướt qua đầu.
Bên cạnh, điện thoại khẽ rung nhẹ, một tin nhắn bí ẩn lặng lẽ xuất hiện trong hòm thư.
Thời Dư nhắm mắt dưỡng thần, bỗng ngửi thấy một mùi thịt thơm phức thoảng trong không khí.
Chẳng lẽ... đói tới mức sinh ảo giác luôn rồi sao?
Mới nãy còn lẩm bẩm gà quay, giờ liền tưởng ra mùi thịt thiệt?
Nhưng mà, cái mùi này hình như... ngọt ngọt? Không giống kiểu thơm cay mà cậu thích ăn.
Giống như... mật ong thì phải?
Thời Dư bật dậy như lò xo.
Khoan đã, ảo giác gì mà chân thực tới vậy?!
Ngay khoảnh khắc đó, một cái hộp vuông cỡ khoảng 25cm lơ lửng xuất hiện ngoài ban công!
Phải biết đây là tầng 19 đó! Một cái hộp giao hàng tự nhiên treo lơ lửng giữa trời, trông sao cũng thấy rợn tóc gáy!
Thời Dư trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, cảm giác như mình sắp xỉu đến nơi rồi.
Gói chuyển phát nhanh kỳ quái lẳng lặng dán lên cửa kính ban công, như chỉ cần giơ tay một cái là có thể phá cửa sổ mà chui vào.
Thời Dư hoảng hốt há miệng định la lên, nhưng lại phát hiện — cổ họng mình như bị ai đó bóp nghẹt, không phát ra nổi một tiếng.
Cả người cứng đờ, đứng đơ tại chỗ, chân tay mềm nhũn không động đậy nổi.
Chết tiệt! Đây chẳng phải là cảm giác bị quỷ khống chế sao? Người trước đây cũng thế này rồi lăn đùng ra chết à?!
Ý nghĩ đó vừa lóe qua trong đầu, Thời Dư đã thấy bản thân như sắp nghẹn uất mà chết không kịp kêu cứu, chết ngay tại đây dưới móng vuốt của cái "chuyển phát nhanh" quái đản này.
Ngay lúc tuyệt vọng ngập tràn, cái hộp bên kia — cái hộp vẫn không ngừng rỉ máu ra ngoài — bỗng nhiên khựng lại.
"Chuyển phát nhanh không thể vứt bỏ" âm thầm quét mắt kiểm tra cơ thể gã thanh niên trước mặt, như thể phát hiện ra điều gì đó bất thường, khiến nó chần chừ một lúc.
Ngay sau đó, giống như không nhịn nổi nữa, nó giãy giụa phá cửa sổ lao vào!
Khoảng cách càng lúc càng gần!
Sắp chết tới nơi rồi hả?!
Trái tim Thời Dư đập loạn lên "thình thịch thình thịch", căng thẳng đến mức tưởng đâu sắp nổ tung.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc gói chuyển phát nhanh trượt đến sát chân cậu, nó... bỗng nhiên nổ tung.
Tấm giấy niêm phong trong suốt bị một luồng sức mạnh kỳ lạ xé toạc, để lộ ra một món đồ dưới ánh mắt tròn xoe bối rối của Thời Dư — một suất cơm gà quay mật ong nóng hôi hổi.
Thời Dư (hồn vía bay sạch): Nó... nó định lấy đùi gà mật ong đầu độc mình hả? Trời ơi, chết kiểu này thì thảm quá rồi!!
Gói chuyển phát nhanh tốt bụng (vô tội): ???