Bên trong nhà, không còn người ngoài, Thẩm Ngôn khẽ ngẩng đầu lên hỏi:
"Cậu Thời sao ở trong nhà rồi mà vẫn còn đeo khẩu trang vậy?"
Giọng điệu anh nghe như vô tình, lại có vẻ hơi tò mò.
Thời Dư không ngờ nam phụ lại để ý đến chuyện này.
Thật ra, cậu đeo khẩu trang hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là... cậu muốn giữ khoảng cách với nhóm nhân vật chính, tránh tiếp xúc nhiều quá, nên mới đeo.
Dù sao sau sự kiện lần này cũng chẳng gặp lại nhau nữa, tốt nhất là coi như không quen biết.
Nghĩ vậy, Thời Dư khẽ ho một tiếng, cụp mắt xuống đáp:
"Gần đây tôi hơi cảm, nên phòng ngừa chút thôi."
Loại lý do này cũng hợp tình hợp lý.
Dù Thẩm Ngôn là bác sĩ, cũng chẳng tiện bắt cậu phải tháo khẩu trang ra.
Chỉ là... Thẩm Ngôn lại không chú ý tới, sau khi Thời Dư vừa nói "bị cảm", sắc mặt cậu bỗng trở nên kỳ lạ.
Một cơn buồn nôn bất chợt dâng lên trong lòng.
Thời Dư vô thức ôm lấy bụng dưới, mặt hơi tái đi.
Cảm giác buồn nôn ập tới quá nhanh, khiến cậu trở tay không kịp.
Rõ ràng sáng nay cậu chưa ăn gì, vậy mà dạ dày lại như bị thiêu đốt, vừa trống rỗng vừa đau âm ỉ.
Chẳng lẽ do tối qua ăn quá nhiều, bệnh dạ dày tái phát?
Thời Dư vốn bị bệnh dạ dày mãn tính, do ăn uống thất thường mà lâu lâu lại tái.
Chỉ là không ngờ lần này đến bất ngờ như vậy.
Nghĩ tới đĩa cánh gà đêm qua ăn hết sạch, lòng bàn tay cậu cũng bất giác siết chặt lại.
Cố gắng chịu đựng đến khi cảm giác nôn nao dần ổn định, Thời Dư mới thở phào, định uống thêm chút nước ấm.
Cậu thầm nghĩ lát nữa nên uống ít thuốc dạ dày cho dễ chịu.
Điều bất tiện nhất khi sống ở thế giới này, chính là chuyện không thể tuỳ tiện tới bệnh viện.
Bệnh viện thuộc quyền quản lý chặt chẽ của Hiệp hội, không phải cứ muốn là đi được.
Một mình cậu, lại càng không dám tuỳ tiện hành động.
May mà lần này, chịu đựng một lúc thì cũng đỡ hơn.
Cùng lúc đó — tại Hiệp hội Dị năng giả:
Hàn Sở Dập vừa từ trường học trở về, mở máy lên thì thấy ngay thông báo bị trừ điểm thực tập, sắc mặt lập tức đen sì.
“Má nó!”
"Lại trừ điểm nữa hả?!"
Thanh niên mặc đồng phục bóng rổ, liếm môi, lộ ra hàm răng nanh trắng nhỏ.
Một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú giờ phút này lại hằm hằm khó coi.
Hàn Sở Dập vừa nhìn lý do bị trừ điểm vừa bực bội.
Lý do ghi là: "Thông tin điều tra đêm qua không rõ ràng."
Không rõ chỗ nào?
Rõ ràng vậy rồi còn gì?!
Hắn giận đến bật cười.
Quả nhiên Thẩm Ngôn vẫn cứ ngứa mắt với hắn!
Hàn Sở Dập híp mắt, ánh nhìn lạnh đi.
Tay vung bóng rổ ném sang một bên, lửa giận ngùn ngụt.
Từ trước tới nay, hắn và Thẩm Ngôn đã chẳng ưa gì nhau.
Thẩm Ngôn không chịu nổi hắn, hắn cũng chẳng coi Thẩm Ngôn ra gì.
Hứ, bày đặt ra vẻ thanh cao đạo mạo!
Hắn còn tưởng lợi hại lắm, chứ có hơn ai đâu.
Hàn Sở Dập hậm hực mở bảng điểm ra xem.
Năm ba đại học, hắn đã xin vào Hiệp hội thực tập.
Thực tập một năm, tổng điểm yêu cầu rất cao, mà hắn vì bị trừ tới trừ lui, giờ vẫn còn một khoảng cách lớn mới đạt chuẩn.
Nếu lần này thực tập không đạt, hắn sẽ mất cơ hội chính thức gia nhập.
Vốn dĩ tính tắm rửa rồi đi tìm anh Tang chơi.
Nhưng nhìn cái điểm số chán đời này, Hàn Sở Dập đành nuốt giận, mở bảng vụ án tìm chỗ bù điểm.
Chỉ tiếc, thực tập sinh như hắn, vụ án có thể nhận được cũng rất hạn chế.
Không thì là án ở khu xa xôi, không thì cấp bậc thấp chán ngắt.
Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào vụ "Chuyển phát nhanh quỷ dị" — vụ án do Thẩm Ngôn phụ trách.
Vụ này cấp độ vừa vặn phù hợp.
Chỉ là... muốn nhận thì phải cùng hành động với Thẩm Ngôn và cái tên "giả tiên" nào đó.
Nếu là bình thường, hắn tuyệt đối chẳng thèm ngó tới.
Nhưng giờ…
Nghĩ tới bộ mặt nghiêm khắc của Thẩm Ngôn, nghĩ tới điểm thực tập vừa bị khấu trừ, Hàn Sở Dập lạnh lùng cười khẩy.
Hàn Sở Dập nhanh chóng quyết định:
Án này hắn nhất định phải tham gia.
Canh cả ngày cả đêm vẫn chưa bắt được "chuyển phát nhanh quỷ dị", Thẩm Ngôn đúng thật là vô dụng.
Mấy người trực ban trong đại sảnh thấy Hàn thiếu gia lúc thì đen mặt, lúc lại cười tươi, ai nấy đều rùng mình một cái.
“Tiểu ma vương lại phát bệnh gì nữa đây?”
Một người chọc chọc đồng nghiệp kế bên, người kia - Lý Thanh - cũng chỉ biết lắc đầu.
"Không biết nữa, mới nãy thấy trên bảng thông báo hình như bị trừ điểm."
"Tui còn tưởng hắn tức quá quăng bóng rổ đập luôn cái màn hình rồi chứ."
Cái trò đó, Hàn Sở Dập đâu phải chưa từng làm. Nhớ lại lần đầu tiên hắn tới đây, ngày đầu tiên đã đấm nhau một trận với đội trưởng Phó Nam Nghiêu, thành ra cả hội ai cũng biết vị thiếu gia này khó chiều tới mức nào. Trừ Tang tiên sinh ra thì gần như không ai lọt nổi mắt xanh của hắn.
Đang lúc cả đám còn bối rối, Hàn thiếu gia tắm rửa qua loa xong, xách theo túi chuẩn bị ra ngoài. Cả phòng nhìn nhau, lưỡng lự không biết có nên báo cáo lên cấp trên không.
“Chắc không sao đâu ha?”
"Thấy thiếu gia bình tĩnh lại rồi mà."
Lý Thanh vừa lẩm bẩm, vừa cúi xuống nhìn đồng hồ thông tin trên tay, bỗng nhiên kinh hãi bật thốt:
"Ủa, thiếu gia điên thật rồi hả?"
"Hắn... đăng ký xin tham gia án của bác sĩ Thẩm?!"
Vừa nãy còn đằng đằng sát khí, quay lưng cái đăng ký tham gia chung án luôn?
Vì quỷ dị án có mức nguy hiểm cao, nên trong quy định của hiệp hội, nếu sau 24 giờ sự việc vẫn chưa giải quyết được, các thành viên trong khu vực có quyền xin tham gia hỗ trợ.
Hàn Sở Dập làm vậy hoàn toàn hợp lệ.
Vậy nên dù Lý Thanh và đồng nghiệp bên cạnh có chết lặng cỡ nào, cũng chỉ có thể cắn răng bấm duyệt.
Cùng lúc đó, trên bảng thông tin chung của hiệp hội cũng hiện lên thông báo:
"Vụ án 'Chuyển phát nhanh quỷ dị' có thêm người tham gia."
Thẩm Ngôn vừa bật đồng hồ, liếc mắt một cái liền thấy thông tin này, sắc mặt cũng hơi kỳ quái.
Vương Sơn thì nhịn không được trề môi:
"Đại thiếu gia tính khí trẻ con thật, bị trừ điểm một cái liền tức đi xin tham gia chung?"
Anh còn nhớ rất rõ, thông báo trừ điểm vừa rồi là do anh phụ trách nhập hệ thống, nên lý do phía sau khỏi cần nói cũng đoán ra được.
“Giờ sao, Thẩm bác sĩ?”
Vương Sơn khó xử hỏi.
Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày, cũng thấy phiền nhưng đành nói:
"Cứ mặc kệ hắn."
Thời Ngu thì còn đang mờ mịt, không hiểu vì sao đám người này lại ồn ào như vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu liền hiểu.
Vài phút sau, một tiếng gõ cửa vang lên, nhịp điệu uể oải thiếu kiên nhẫn.
Thời Ngu cau mày, đi tới nhìn qua mắt mèo — vừa dán mắt vào liền bị một đôi mắt đen sì dán sát bên ngoài làm cho giật bắn người.
“Má ơi!”
Tim cậu suýt nhảy khỏi lồng ngực, theo phản xạ bật ra câu chửi thề.
Cái quỷ gì vậy trời?!
Ngoài cửa, một thanh niên mặc đồng phục bóng rổ, dáng người cao cao, ánh mắt ác ý đang kề sát mắt mèo, cố tình nhìn trừng trừng vào bên trong để hù người.
Hàn Sở Dập còn tưởng bên trong là mấy đồng nghiệp ngu ngốc của hiệp hội, ai ngờ vừa áp sát liền thấy đối phương hoảng hồn bật ngửa ra sau.
Ơ, không phải người trong hội?
Hàn Sở Dập nhướng mày, nhếch môi cười nhạt, sau đó không kiên nhẫn mà giơ tay, gõ cửa thêm cái nữa.
"Mở cửa."
Thời Dư: ...?
"Đúng là có bệnh."
Lần đầu tiên trong đời Thời Dư gặp thể loại người kỳ cục như vậy: chẳng nói chẳng rằng, đã dí sát mắt mèo dọa người, dọa xong còn tỉnh bơ ra lệnh mở cửa.
Mặt hắn tái xanh, lấy lại tinh thần xong thì quyết định luôn — tuyệt đối không mở!
Trong phòng, Vương Sơn với mấy người khác suýt nữa cười sặc. Nghĩ đến cảnh thiếu gia Hàn kiêu ngạo gõ cửa nãy giờ vẫn không ai thèm ngó, ai nấy đều cố nhịn cười tới đỏ mặt, ngay cả Thẩm Ngôn cũng không nhịn được mà sắc mặt dịu hẳn.
Thời Dư thì vẫn mơ màng, không hiểu sao mình không mở cửa lại khiến đám người này cười vui như thế.
Nhưng rõ ràng, ngoài cửa không có quỷ dị nguy hiểm gì — ở đây toàn người của Hiệp hội Dị Năng, quỷ dị đâu có dễ dàng xuất hiện trắng trợn thế.
"Vậy... ngoài kia là đồng đội của các anh hả?"
Thời Dư do dự hỏi, ánh mắt nhìn về phía mấy người đang ngồi.
Vương Sơn ho khan một tiếng: "Ừm... cũng coi như vậy đi."
"Nhưng người đó thì... hơi vô duyên thôi. Thời tiên sinh không cần để ý, kệ đi, lát nữa hắn tự yên."
Vừa dứt lời, ngoài cửa tiếng gõ càng dồn dập hơn, "thình thịch thình thịch", như thể muốn đập sập cả cửa.
Thời Dư giật giật mí mắt, rồi nghe thấy bên ngoài truyền vào một câu cười cợt:
"Không mở thì tao đạp cửa luôn bây giờ."
Vừa dứt, ngoài cửa bỗng yên lặng — như thể thật sự chuẩn bị đạp rồi.
Vương Sơn giật mình đứng phắt dậy. Không dám để thiếu gia nổi điên phá cửa ở nhà người bị hại, anh ta vội vã bước tới, cười gượng với Thời Dư rồi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Hàn Sở Dập cũng vừa kịp thu lại động tác, trông y như chuẩn bị đạp thiệt.
Thời Dư: ...
Đây là ai trời?
Nhìn bề ngoài sáng sủa đẹp trai thế, sao mà... hư hỏng dữ vậy?
Hàn Sở Dập cũng chẳng thèm quan tâm trong phòng ai nghĩ gì, đảo mắt nhìn một vòng, cười khẽ:
"Ồ, đông đủ nhỉ."
"Còn tưởng đâu bị dính chưởng hết rồi."
Hắn giả vờ cười cợt, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Thời Dư.
Chỉ một người lạ trong phòng, đương nhiên Hàn Sở Dập nhận ra ngay.
Dù là dị năng giả hay người thường, trong mắt hắn cũng chẳng khác biệt mấy. Hàn Sở Dập tự nhiên bước tới, khoác tay lên vai Thời Dư:
"Này huynh đệ, sao nãy không mở cửa?"
Hơi thở nóng hầm hập phả vào mặt khiến Thời Dư theo bản năng lùi về sau.
Cái người này... tự quen quá đáng rồi đó, quen biết gì đâu?
Thời Dư hơi cau mày, giơ tay gạt tay hắn ra, lạnh nhạt đáp:
"Không quen biết, tại sao tôi phải mở cửa?"
Từ góc nhìn của Hàn Sở Dập, chỉ thấy đối diện là một thanh niên mày nhíu chặt, dáng người cao gầy, kiểu bình thường chứ chẳng trắng trẻo thư sinh gì, nhưng cứ nhìn là khó chịu.
"Không mở cửa lúc nãy thì gan to nhỉ, giờ mới biết sợ hả?"
Hàn Sở Dập cực kỳ ghét cảm giác bị phớt lờ. Dù cho lúc Thời Dư ngẩng đầu phản bác, giọng nói nghe cũng khá êm tai, thì ấn tượng ban đầu vẫn không cứu vãn nổi.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Dư, vừa định mở miệng, thì bỗng có một bàn tay đè lên vai hắn.
Người nãy giờ im lặng lạnh nhạt — Thẩm Ngôn — cuối cùng cũng cất tiếng:
"Buông ra."
"Không biết quy định đội à?"
"Quấy rối người bị hại lần nữa, trừ tiếp điểm."
Không khí trong phòng lập tức lạnh ngắt.
Bị cắt ngang, Thời Dư tinh ý nhận ra thiếu gia Hàn sắc mặt đổi liền.
Một lúc sau, Hàn Sở Dập nheo mắt, gương mặt tuấn tú khẽ giật giật, nhe hai chiếc răng nanh nhỏ.
"Đùa tí thôi mà, cần gì căng?"
Hắn cười hì hì buông tay ra, rồi cố tình quay sang nhìn Thời Dư, gằn từng chữ:
"Đúng không, cậu Thời?"
Thời bảo bảo: Quả nhiên, nam gì đó toàn là phiền phức.
Tui tính sửa Thời tiên sinh thành cậu Thời không biết có hợp không mọi người cho tui ý kiến nhaa.