“Hoa mộc không hay xuân đã cạn,
Vẫn còn khoe sắc tỏa hương bay.
Một trời hoa rơi vương lối cũ,
Gặp lại chỉ rằng: ‘Khi ấy đây.’”
Một câu chưa dứt, Tống Đàn Thoa đã bật cười: “Còn bảo là viết không hay, thật nên đánh! Riêng phần ý đã sâu sắc hơn bài của muội, khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.”
Lâm Đông Lăng vì thơ của mình không ra gì, trong lòng đã khó chịu. Khi nãy nàng bị mất mặt, lại bắt gặp ánh mắt Trịnh Tĩnh Nhàn đầy giễu cợt và khinh thường, tức khắc hai mắt hoe đỏ. Giờ nghe Tống Đàn Thoa khiêm tốn khen ngợi Trịnh Tĩnh Nhàn, nàng càng thêm uất ức, liền mở miệng châm chọc:
“Đàn Thoa muội muội khiêm tốn làm gì? Thơ hay thì cứ nhận là hay. Ca ca muội là đại tài tử lừng danh kinh thành, hôm nay chẳng qua không mời nam nhân tới thôi, nếu có mời để ca ca muội làm một bài, dù là mộng du viết thì cũng đủ đoạt giải nhất!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT