Đầu xuân, tiết trời vẫn còn se lạnh.

 Trước cổng Lâm phủ, hơn hai mươi nữ hài tử đang đứng thành một dãy.

Hương Lan vận một bộ sam quả hạnh màu hồng nhạt đã cũ, búi tóc kiểu nha hoàn đơn sơ, trong tay xách một tay nải vải, lặng lẽ đứng ở mép ngoài.

Ngay phía trước nàng, có một tiểu cô nương chừng mười một mười hai tuổi, mặc áo bông  mới, khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, thoạt nhìn hết sức dễ thương.

Tiểu cô nương ấy xoay người lại, mỉm cười với Hương Lan, nói:

“Ta họ Lương, cha mẹ đặt tên là Quyên Tử, mới được mua vào phủ. Tỷ tỷ, ngươi từ đâu tới?”

Hương Lan cũng cười đáp:

“Ta gọi Trần Hương Lan, vốn là nha hoàn của Lâm gia.”

Hai người chỉ dăm ba câu bắt chuyện đã thân quen.

Quyên Tử tính tình hồn nhiên hoạt bát, lời nói lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã thân thiết với Hương Lan.

Chỉ nghe Quyên Tử nói:

"Không biết sau này chúng ta sẽ bị phân đến đâu hầu hạ?

Tỷ tỷ là người sinh ra ở đây, chắc hẳn biết trong phủ Lâm gia có những vị lão gia, thái thái, thiếu gia, tiểu thư nào chứ? Mau kể cho ta nghe một chút đi!"

Hương Lan nghĩ nghĩ, rồi thấp giọng nói:

“Lão thái gia Lâm Chiêu Tường vốn là Lại Bộ Thượng thư, sau cáo lão hồi hương. Về sau Hoàng thượng từng có ý triệu hồi, nhưng Lâm lão thái gia vì mang bệnh cũ trong người, chỉ ở Quốc Tử Giám làm Tế tửu năm năm, rồi lại từ quan, trở về quê nhà.

Lâm Lão thái gia chỉ có hai nhi tử.

Trưởng tử Lâm Trường Chính, từng đỗ Tiến sĩ nhị giáp, được bổ làm Thứ cát sĩ, ngoại phóng vài năm(1), sau khi hồi kinh vào Hàn Lâm Viện, trải qua mấy năm nữa thì chuyển nhậm làm Hộ Bộ Thị lang .

Ông cưới Tần thị, xuất thân danh môn, sinh ba nam ba nữ.

Lâm Cẩm Lâu là trưởng tử, cưới Triệu thị là thế gia chi nữ.

Lâm Cẩm Hiên là thứ tử, do di nương sinh ra, chưa thành thân.

Lâm Cẩm Viên là ấu tử, do chính thất sinh ra, tuổi còn nhỏ.

Trưởng nữ Lâm Đông Hoàn, do di nương sinh ra, đã xuất giá.

Thứ nữ Lâm Đông Khởi do chính thất sinh.

Ấu nữ Lâm Đông Tú, do di nương sinh.

Con thứ của Lão thái gia là Lâm Trường Mẫn, theo đường binh nghiệp, năm xưa từng theo Kiến Uy tướng quân Trương Hoán chinh phạt giặc Oa, hiện đang lưu lại Kim Lăng, đảm nhiệm chức Tham tướng.

Ông cưới Vương thị, ái nữ của một quan văn, sinh được một đích tử, một đích nữ, là Lâm Cẩm Đình và Lâm Đông Lăng.”

(1) Ngoại phóng: Quan viên từ kinh thành bị (hoặc được) bổ nhiệm ra ngoài địa phương làm quan.

Quyên Tử nói:

“Vậy ra, Đại lão gia một nhà hiện giờ vẫn còn ở kinh thành?”

Hương Lan gật gù, lại nhẹ giọng đáp:

“Chỉ có điều trưởng tử của Đại lão gia, Lâu Đại gia, từ nhỏ đã theo bên cạnh Lão thái gia, do Lão thái thái nuôi nấng lớn lên.”

Hai người vừa trò chuyện vừa thấp giọng cười nói, chưa được bao lâu, chỉ thấy Nhị quản gia Dương Trung đi ra, quát khẽ:

“Im lặng chút! Một lát nữa Lâu Đại gia sẽ đích thân tới chọn người, đừng có mà làm loạn, để người khác chê cười!”

Bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, bọn nữ hài tử nhìn nhau, không dám hó hé.

Hương Lan ôm tay nải, ngẩng đầu nhìn về phía cổng vòm, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi thong thả bước ra.

Hắn vận một thân thường phục màu lục đậm thêu hoa lan tám đoạn, tóc đen bóng dùng kim ngọc quan buộc gọn, vóc dáng cao lớn tuấn tú, bờ vai rộng mở, dáng vẻ oai phong bệ vệ.

Ngũ quan anh tuấn, đôi mắt sáng tựa sao, lộ ra vài phần uy nghiêm hiên ngang, trên người toát ra phong thái tôn quý phiêu dật.

Chính là đích trưởng tôn của Lâm phủ Lâm Cẩm Lâu.

Những nữ hài tử kia tuổi đều còn nhỏ, chừng tám chín tuổi, lớn hơn thì mười ba mười bốn tuổi, hoặc đỏ mặt cúi đầu, hoặc xấu hổ trốn ra phía sau, hoặc len lén núp sau lưng người khác mà lén ngó trộm ra ngoài.

Hương Lan hơi hơi kinh động, thầm nghĩ:

“Lúc nhỏ từng gặp qua hắn hai lần, khi ấy vẫn còn là một tiểu oa nhi da trắng như ngọc, tính tình tùy hứng bá đạo, bướng bỉnh dị thường, người trong phủ đều gọi là 'nhân gian Thái Tuế'. Mười bốn năm không gặp, nay đã thành dáng vẻ thế này, thoạt nhìn văn nhã hơn nhiều.”

Nghĩ đến người này từng cùng mình nghị thân, trong lòng nàng không khỏi dâng lên vài phần cảm xúc khác thường.

Dương Trung quát lớn:

“Đứng yên cho chỉnh tề! Vừa rồi đã dặn dò thế nào rồi!”

Rồi hắn sắp xếp lại hàng ngũ nữ hài tử, dâng danh sách lên cho Lâm Cẩm Lâu, nói:

“Tổng cộng mười lăm người, mười nha đầu do nô tài trong phủ sinh, còn lại là mua về, thỉnh Đại gia xem qua.”

Lâm Cẩm Lâu nhận lấy danh sách, đối chiếu tên tuổi, rồi dùng bút lông khoanh bỏ vài cái, nhàn nhạt nói:

“Không phải đã dặn rồi sao? Muốn chọn dung mạo đoan chính. Bọn nha đầu này, vậy mà cũng gọi là đoan chính ư?”

Dương Trung cúi người, cười làm lành:

“Phía sau cũng có mấy nha đầu tuy diện mạo thô kệch đôi chút, nhưng khéo tay khéo chân, may vá thêu thùa đều rất khá...”

Lâm Cẩm Lâu nhướng mày, liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói:

"Trong phủ còn thiếu người biết may vá hay sao? Chọn nha hoàn trước hết phải coi dung mạo, đặt bên trong phòng cũng dễ chịu, thư thái.

Dương Trung, ngày thường ngươi vốn lanh lợi, lẽ nào chuyện này vẫn còn chưa tỏ? Có phải có nô tài nào đó đưa bạc cho ngươi, muốn ngươi nhân cơ hội nhét nữ nhi hay chất nữ của họ vào?"

Dương Trung vội kêu oan:

“Gia của ta ơi, tiểu nhân nào dám!”

Lâm Cẩm Lâu hừ lạnh một tiếng, sai người đưa những người bị gạch tên trả về, còn lại đều hỏi tường tận, ghi tên.

Hắn đổi tên cho Quyên Tử thành "Tiểu Quyên".

Đang hỏi tới Hương Lan thì gã sai vặt Song Hỉ vội vàng chạy tới bẩm:

 “Đại gia, bên bến tàu có hai vị quản sự tới, đang chờ ở ngoài viện xin cầu kiến, nói có việc khẩn.”

Lâm Cẩm Lâu lập tức nói: “Ta đi ngay.”

Nói xong lại nhớ tới còn một nha đầu cuối cùng chưa kịp hỏi, liền tiện tay dùng bút khoanh một vòng lên tên Hương Lan để đánh dấu, thầm nghĩ sau này sẽ hỏi lại, rồi đem danh sách giao cho Dương Trung, dặn: “Liền chọn những đứa này, đưa đến Tễ Hồng Đường, để các lão ma ma dạy dỗ cho biết quy củ.”

Nói rồi vội vã rời đi.

Dương Trung gọi Dương Hồng Anh tới, giao danh sách cùng mười nha đầu đã chọn cho nàng.

Dương Hồng Anh lập tức dẫn người hướng về Tễ Hồng Đường.

Hương Lan ôm tay nải đi ở cuối hàng, dọc đường vừa đi vừa ngó nghiêng.

Chỉ thấy sau khi qua khỏi Nhị môn và dãy phòng nhỏ bên ngoài, rồi vòng qua hành lang gấp khúc, cảnh sắc thanh nhã liền rộng mở trước mắt.

Nơi nơi đều là rường cột chạm trổ tinh xảo, cây cỏ kỳ hoa khoe sắc, lại có một dòng suối nhỏ uốn quanh dưới hành lang.

Xa xa nơi hoa cỏ um tùm còn có một hồ nước nhỏ, vờn quanh những tảng kỳ thạch, đẹp tựa tiên cảnh.

Hương Lan chỉ cảm thấy nhìn mãi không chán.

Chợt nhớ tới đời trước mình cũng từng sống giữa kinh thành phồn hoa, nhà cao cửa rộng, cảnh trí cũng chẳng kém nơi đây là mấy, mà nay đã nhà tan cửa nát, không khỏi cảm thán:

“Thềm son bệ ngọc còn đó, chỉ là giai nhân đã đổi thay.”

Đi thêm một đoạn, vòng qua một bức bình phong gỗ mun đục chạm phong cảnh núi non, nàng liền trông thấy phía trước có bốn gian nhà thính, sau lưng lại là chính viện rộng lớn.

Một nha hoàn mặc áo nhũ đỏ viền bạc, thắt lưng thêu chỉ ngân sắc, đang đứng ở bậc thềm, vừa thấy liền trách:

“Như thế nào bây giờ mới tới? Ta ở đây đợi hồi lâu rồi đấy.”

Nha hoàn kia tên là Nghênh Sương, chính là nha hoàn thân cận bên cạnh Triệu Nguyệt Thiềnp chính thê của Lâm Cẩm Lâu. Dương Hồng Anh biết rõ chủ tớ nhà này vốn nổi tiếng kiêu căng, khó đối phó, trong lòng bất giác thấy đau đầu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười, bước lên đón:

“Không biết Đại nãi nãi tìm ta có việc gì sai bảo?”

Nghênh Sương vẻ mặt ngạo mạn, không đáp một lời, chỉ liếc nhìn đám nha đầu đang đứng ngoài thềm, nhàn nhạt hỏi:

“Đây là mấy người mà Đại gia chọn à? Chỉ chừng này thôi sao?”

Nói xong, chẳng buồn đợi Dương Hồng Anh trả lời, liền đưa tay rút lấy danh sách trong tay nàng, xoay người dặn dò:

“Đưa hết vào trong, Đại nãi nãi muốn đích thân xem xét.”

Dương Hồng Anh không còn cách nào khác, đành dẫn Hương Lan cùng mấy người kia đi theo.

Vừa bước vào chính sảnh, Hương Lan khẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên ghế chính có một phụ nhân uy nghi ngồi đó, dung nhan diễm lệ rực rỡ.

Nàng đầu đội phượng thoa khảm châu, cổ đeo chuỗi vòng vàng nạm ngọc, bên hông buộc đai lụa năm sắc thêu hoa kết tua dài, trên mình khoác áo gấm kim tuyến thêu hoa mẫu đơn, váy phủ hoa hồng tía, từng đường nét đều toát lên vẻ quý phái sang trọng.

Đôi mày cong như liễu tỉa, mắt phảng phất ánh lệ đào hoa, diễm như đào lý, liếc mắt nhìn sang đã mang theo vài phần u tình phong vận.

Nghênh Sương lập tức bước lên, khom người thưa với vị phụ nhân kia:

“Đại nãi nãi, người đều đã đưa tới.”

Triệu Nguyệt Thiền khẽ nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, giọng nói thản nhiên:

“Không phải bảo là đưa đến hơn hai mươi đứa sao? Sao giờ chỉ còn lại mấy đứa thế này?”

Vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Dương Hồng Anh.

Dương Hồng Anh vội vàng cúi người đáp:

“Là Đại gia đích thân tuyển chọn, số còn lại đã cho người trả về rồi ạ.”

Triệu Nguyệt Thiền khẽ hừ một tiếng:

“Để xem ánh mắt của Đại gia nhà ta ra sao, đều ngẩng đầu cho ta nhìn thử một lượt.”

Đám nha hoàn đứng dưới đồng loạt ngẩng đầu.

Triệu Nguyệt Thiền đưa mắt cẩn thận quan sát từng người, ánh mắt lướt đến một tiểu nha đầu đang mặc áo lụa màu lam mới tinh, dáng người thanh tú, khuôn mặt trái xoan rất mực kiều diễm, trong đôi mắt đen lay láy còn mang vài phần linh động, đảo qua đảo lại rất lanh lợi.

Triệu Nguyệt Thiền liền đưa tay chỉ vào nàng, hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Nha đầu kia thoáng hoảng hốt, rụt rè đáp:

“Dạ… vừa rồi nô tỳ được Đại gia đổi tên là Ngân Điệp.”

Triệu Nguyệt Thiền lạnh giọng nói:

“Nghe thử xem, còn gọi là Ngân Điệp, cái tên nghe yêu kiều lẳng lơ như vậy.”

Trong phòng tức thì im phăng phắc, không ai dám hé răng nửa lời.

Hương Lan thầm nghĩ:

“Vị Đại nãi nãi này dung mạo như tiên giáng trần, mà tính tình lại như la sát, thật chẳng có chút nào gọi là dễ mến.”

Do Triệu Nguyệt Thiền không biết chữ, nên sai Nghênh Sương mang danh sách lên đọc từng cái một.

Nghênh Sương đọc đến cuối cùng thì khựng lại một thoáng, rồi đưa danh sách đặt trước mặt Triệu Nguyệt Thiền, chỉ vào một cái tên phía dưới, thấp giọng nói:

“Nãi nãi, người này tên là Hương Lan, Đại gia đã dùng bút khoanh một vòng vào tên nàng.”

Triệu Nguyệt Thiền khẽ nhướng mày, hỏi:

“Ai là Hương Lan?”

Hương Lan tiến lên một bước, nhẹ giọng thưa:

“Là nô tỳ.”

Triệu Nguyệt Thiền đưa mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy nữ hài này dung mạo linh tú, khí chất thoát tục, sắc mặt liền trầm hẳn xuống.

Nàng ta hừ lạnh thầm nghĩ:

“Ta đã biết ngay là hắn không yên lòng để ta tự ý chọn nha đầu, thế nào cũng sẽ giở trò trong đó. Nói gì mà ‘phụ mẫu cùng đệ đệ muội muội thiếu người hầu hạ’, toàn là cái cớ, tất cả đều do cái tâm tư hạ tiện của hắn. Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi!”

Lại nhìn Hương Lan một cái, càng thấy chướng mắt.

Đúng lúc ấy, Nghênh Sương ghé sát bên tai khẽ nhắc:

“Nãi nãi, có phải người đang nghĩ muốn đuổi nha đầu này ra ngoài không? E là không ổn. Đại gia đã khoanh vòng vào tên nàng, tức là đã để tâm rồi. Nãi nãi vốn cùng Đại gia không thuận hòa, nếu lại đuổi người ngài ấy vừa ý, chẳng phải càng khiến Đại gia không vui sao?”

Triệu Nguyệt Thiền sa sầm mặt mày, lạnh giọng nói:

“Không đuổi ra ngoài, ta liền nghẹn tức mà chết.”

Nghênh Sương vội bước lên khuyên:

“Nô tỳ có một chủ ý, chi bằng đưa nàng đến một chỗ hẻo lánh trong phủ, có khi Đại gia chỉ là nổi hứng nhất thời, dăm bữa nửa tháng cũng quên khuấy đi mất. Nếu sau này Đại gia quả thực muốn nàng, thì khi ấy đuổi đi cũng không muộn. Dù sao Tằng lão thái thái bệnh đã lâu, sắp gần đất xa trời, đến khi ấy Đại gia có bao nhiêu tâm tư cũng chỉ uổng công.”

Triệu Nguyệt Thiền hừ lạnh:

“Vậy nếu Đại gia hỏi đến thì sao?”

Nghênh Sương mỉm cười, đáp nhỏ:

“Chỉ cần nói qua loa lấy lệ là được. Nha đầu này chẳng phải vẫn còn trong phủ đó sao.”

Triệu Nguyệt Thiền ngẫm nghĩ giây lát, chậm rãi gật đầu, quay sang nói với Dương Hồng Anh:

“Hương Lan thì giữ lại, còn lại đưa đi hết.”

Dương Hồng Anh thầm thở dài trong bụng:

“Đại nãi nãi chỉ giữ lại nha đầu có dáng vẻ xuất chúng nhất. Không biết số mệnh đứa nhỏ này rồi sẽ ra sao…”

Nàng liếc nhìn Hương Lan đầy lo lắng, nhưng không dám nói gì thêm, đành vội vàng dẫn người lui ra.

Quyên Tử đi sau, cứ quay đầu nhìn Hương Lan mãi không dứt, như lưu luyến chẳng nỡ rời.

Triệu Nguyệt Thiền quay sang dặn Nghênh Sương:

“Ngươi mang người đưa tới La Tuyết Ổ, vừa hay mấy hôm trước Biểu tiểu thư có nói với ta muốn một nha đầu để sai vặt. Ngươi đến nói với nàng, rằng nha đầu này để cho nàng dùng.”

Nghênh Sương nhận lệnh, dẫn người rời đi. Hương Lan hơi nhíu mày, thầm nghĩ:

“Biểu tiểu thư là ai? Trước giờ chưa từng nghe nhắc đến tên.”

Nghênh Sương liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói:

“Biểu tiểu thư là ngoại tôn nữ của Nhị muội Lão thái gia nhà ta. Lúc nhỏ, trưởng bối của nàng mất sớm, huynh tẩu lại đơn bạc khó trông cậy, nên mới về nương nhờ Lâm gia chúng ta. Ngươi phải hầu hạ cho cẩn thận. Biểu tiểu thư từ nhỏ đã định hôn, giờ chẳng qua chỉ ở tạm đây chờ mãn tang hiếu, đợi đến ngày thành thân sẽ từ Lâm phủ xuất giá, thể diện cũng được rạng rỡ phần nào.”

Hương Lan khẽ mỉm cười thầm nghĩ: “Chỉ là một con nha đầu, vậy mà miệng cứ ‘nhà ta’, ‘Lâm gia chúng ta’, thật đúng là buồn cười muốn chết.” Nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, cụp mắt bước theo phía sau, không để lộ sắc thái gì.

Nghênh Sương dẫn nàng đi một đoạn khá xa, phía trước mới thấy hiện ra một khu nhà nhỏ tinh xảo, xây sát mép hồ nước, quy mô không lớn. Nhà dùng tường màu nước tro nhạt, ngói đen, không phết sơn điểm phấn, nhìn qua sạch sẽ thanh nhã.

Trước cửa có một bà tử khoảng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, đang ngồi giặt đồ. Vừa thấy Nghênh Sương liền đứng dậy, hướng vào trong phòng hô:

“Hoàn tiểu thư, Nghênh Sương cô nương đến rồi!”

Nói rồi liền tựa vào khung cửa, tò mò đưa mắt đánh giá Hương Lan từ trên xuống dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play