Vì Thanh Lam đang mang thai, nên Triệu Nguyệt Thiền cũng miễn thỉnh an mỗi ngày. Hằng ngày, Thanh Lam chỉ thong dong dạo vườn, đôi khi may vá thêu thùa, vui vẻ nói cười cùng đám nha hoàn, thỉnh thoảng đến chỗ Tần thị thỉnh an.
Tính nàng vốn rộng lượng, dễ gần, chẳng câu nệ chuyện ăn mặc hình thức. Hương Lan cũng nhờ đó mà nhẹ gánh, không cần ngày ngày thêu đồ hồi môn, chẳng phải quét dọn nặng nhọc, không bị ai chèn ép hay bắt bẻ như lúc hầu hạ Tào Lệ Hoàn. Mỗi ngày chỉ cần thêu đồ cho tiểu hài tử trong bụng Thanh Lam, bưng trà rót nước, phần lớn thời gian đều được an nhàn.
Từ lần Lâm Cẩm Lâu đưa nàng đến Tri Xuân Quán, sau đó chỉ ghé lại đôi ba lần, rồi cũng không thấy bóng dáng nữa. Xuân Lăng nói hắn đã vào doanh.
“Đại gia xưa nay vẫn cùng ăn cùng ở với binh sĩ, có khi ở doanh trại cả tháng không về. Đúng là thương lính như con” Xuân Lăng vừa nói, nét mặt vừa lộ vẻ tự hào xen chút thẹn thùng.
“Lúc quân vụ bận rộn, ba tháng cũng chưa chắc về nhà. Ở bên ngoài chỉ cần nhắc đến ‘ Lâm gia quân’, nào có ai dám coi thường? Đừng nhìn chức quan của Nhị lão gia hiện giờ có vẻ cao hơn Đại gia, nhưng uy vọng và danh tiếng, vẫn kém xa ngài ấy. Nghe nói Thánh Thượng cũng có lời khen, đợi mãn tang Tằng Lão thái thái, chắc chắn sẽ được đề bạt, điều về kinh đảm nhiệm chức vụ trọng yếu.”
Hương Lan liên tục gật đầu phụ họa, miệng cũng thuận theo mà nói nào là Đại gia anh minh thần võ, văn thao võ lược. Nhưng trong lòng lại ngấm ngầm vui mừng khi nghe nói Lâm Cẩm Lâu đã trấn thủ ngoài quân doanh lâu ngày chưa về, lại có thể sắp được điều vào kinh.
Nàng chỉ mong hắn vĩnh viễn không trở lại là tốt nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play