Lâm lão thái thái tuổi đã ngoài sáu mươi, dung mạo hiền hậu, thân hình phúc hậu, điềm tĩnh như tôn đại Phật. Tóc đã hoa râm, búi gọn bằng trâm ngọc lan trắng, trán buộc dải trân châu. Trên người khoác áo lụa mỏng, tay nhè nhẹ xoay đôi hạch đào dưỡng sinh. Nghe thấy tiếng động, bà hơi nhổm dậy, Tuyết Trản bên cạnh lập tức bước lên đỡ, lại lấy hai chiếc gối dựa màu thu hương có thêu tiền tài, kê sau lưng cho bà tựa.
Lâm lão thái thái chậm rãi mở lời:
“Có chuyện gì vậy? Mau đứng dậy. Nữ nhi khuê các xưa nay nào có khóc lóc như thế. Có điều gì, cứ nói rõ ràng.”
Tào Lệ Hoàn chẳng những không đứng lên, trái lại còn dập đầu hai cái thật mạnh xuống đất. Khuôn mặt đẫm nước mắt, ánh mắt vừa quật cường vừa đáng thương. Nàng khịt khịt mũi, nói:
“Lão thái thái, vừa rồi con làm sai, khiến Đại  cữu mẫu không vui. Con biết lỗi rồi… xin người trách phạt con, chỉ cầu đừng… đừng đuổi con đi…” Nói xong lại bật khóc nức nở.
Tần thị giọng điệu vẫn bình thản:
“Không phải ngươi oán trách Lâm gia, bất mãn với chúng ta hay sao? Sao giờ lại mở miệng ra đã nói là ta đuổi ngươi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play