Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

2

“Lửa quá lớn! Dây thần kinh ở chân anh ấy tổn thương nghiêm trọng! Phải cắt cụt thôi!”

Mẹ Tống không chịu nổi cú sốc, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cha Tống vội vàng đỡ lấy bà, liếc thấy tôi đang đứng bên cạnh, giọng đầy tức giận:
“Cháu nói là thích nó! Vậy sao lại không ngăn nó? Sao cháu có thể trơ mắt nhìn nó lao vào chỗ chết chứ? Cháu thật khiến chúng ta quá thất vọng rồi!”

Tôi cố nén nụ cười đang chực trào nơi khóe môi:
“Cháu đã ngăn rồi mà, nhưng anh ấy không nghe, cháu còn có thể làm gì?”

“Với lại, cháu cũng không phải con dâu nhà bác, không có tư cách quản anh ấy. Tống Lệ thật lòng yêu người khác, anh ấy nguyện vì người đó mà hy sinh bản thân, ai cũng không có quyền can thiệp vào quyết định cá nhân của anh ấy.”

Cha Tống biết rõ cuộc sống riêng tư của con trai, cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể cầu khẩn bác sĩ giữ được đôi chân cho Tống Lệ.

Nhưng cuối cùng, đôi chân của Tống Lệ vẫn không giữ được.

Nhìn anh ta thê thảm như thế, tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng. Lúc này y tá chạy đến tìm tôi:
“Cô là người nhà của Trình Cửu Tư đúng không? Em gái cô đang làm loạn, định tự tử! Mau đi theo tôi!”

Tôi theo y tá đến trước cửa phòng bệnh của Trình Cửu Tư, còn chưa bước vào, tiếng cô ta khóc lóc đã vang vọng khắp hành lang:
“Sau này em còn nhảy múa thế nào đây? Cứu em làm gì chứ, thà để em chết đi còn hơn!”

Tôi bước vào, thấy mẹ đang ôm chặt lấy Trình Cửu Tư vừa khóc vừa dỗ dành:
“Đều do chị con sai! Chị không bảo vệ con tốt! Hai đứa là song sinh mà! Mẹ sẽ bảo chị hiến da cho con! Cửu Tư, đừng nghĩ quẩn!”

Thấy tôi vào, ba tôi giận dữ chỉ tay vào mặt tôi chất vấn:
“Chắc chắn là con! Con ghen tỵ vì em sắp đại diện trường đi thi múa cấp thành phố, nên mới cố ý phóng hỏa hại nó!”

“Con biết rõ đó là giấc mơ của em, mà vẫn nhẫn tâm hủy hoại nó, sau này nó còn nhảy được nữa sao!”

“Con từ nhỏ đã ganh ghét đố kỵ em, nhất định là cố tình trả thù nó!”

Nói rồi ông ấy giơ tay định tát tôi.

Kiếp trước cũng thế, sau khi biết tin Trình Cửu Tư chết, ba mẹ hận không thể lột da tôi.

Chúng tôi rõ ràng giống nhau như hai giọt nước, nhưng ba mẹ lại thiên vị Trình Cửu Tư hơn.

Từ nhỏ đến lớn, những gì cô ta thích, tôi đều không được chạm vào.

Ba mẹ luôn nói tôi là chị, phải nhường nhịn, phải bảo vệ em gái. Nhưng rõ ràng tôi sinh sau cô ta một phút, tôi mới là em.

Khi tôi bị Tống Lệ điên cuồng trả thù, ba tôi mắng tôi là đáng tội, chết cũng không oan.

Về sau Tống Lệ muốn cưới tôi, họ không nghĩ ngợi gì đã gật đầu đồng ý.

Khi tôi bị Tống Lệ nhốt lại hành hạ, họ còn đang làm lễ siêu độ cho Trình Cửu Tư, mong cô ta sớm siêu sinh.

Nếu không có họ tiếp tay cho ác, kiếp trước Tống Lệ cũng không dám vô pháp vô thiên như vậy.

Tôi từng nghĩ cả đời cũng không hiểu nổi lý do tại sao.

Nhưng trước khi chết, tôi bỗng hiểu ra rồi.

Không phải ai làm cha mẹ cũng xứng với danh xưng ấy.

Sống lại một lần nữa, tôi sẽ để họ nếm thử mùi vị tuyệt vọng mà tôi từng trải qua!

Tôi né cái tát của ba, ánh mắt lạnh như băng:

“Là Trình Cửu Tư muốn đốt cháy bài vẽ đạt điểm cao của con, không cẩn thận bén lửa vào rèm cửa, đó mới là nguyên nhân trực tiếp gây ra vụ cháy.”

“Nếu ba mẹ không tin, có thể kiểm tra camera giám sát trong xưởng vẽ, con vừa gọi điện hỏi, camera không bị cháy hỏng. Cửu Tư, muốn đi xem không?”

Trình Cửu Tư chột dạ, dĩ nhiên là không dám.

Tôi mỉm cười:
“Cô còn may đó, Tống Lệ còn thảm hơn cô nhiều, toàn thân bị bỏng nặng, hai chân không giữ được.”

“Thật đáng tiếc, thái tử gia cao ngạo của giới quý tộc thủ đô, từ nay về sau phải ngồi xe lăn rồi.”

Nghe xong, ánh sáng trong mắt Trình Cửu Tư nhanh chóng tắt lịm, vô thức hiện lên ánh nhìn ghét bỏ.

Phải rồi, dù Tống Lệ có gia thế tốt đến đâu, nhưng tàn phế rồi thì làm sao xứng với công chúa kiêu kỳ như cô ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play