Khi Liễu Vân Sơ tới đây tìm ta, ta cho hắn nhìn thấy nhà ở, nói với hắn, “Ta muốn đổi phòng khác.”
Liễu Vân Sơ bị cảnh tượng trong phòng làm cho sợ hãi: “Đây là ngươi làm sao? Ngươi điên rồi, ngày đầu tiên hồi cung ngươi đã giết người ở trong cung sao?”
Liễu Vân Sơ chất vấn khiến cho tâm trạng của ta càng kém.
Ta không hề khách khí mà mắng lại, “Công tử, hãy chăm sóc tử tế cho ta, hay cho ta lễ ngộ và chế độ theo quy định, nếu không ta sẽ tự mình giải quyết vấn đề.”
Ta lấy ra que đánh lửa, thuận tay ném vào trong phòng, ngọn lửa nháy mắt bốc lên dữ dội. Có người bị ngọn lửa làm cho kinh động, thức khắc cao giọng kêu to: “Đi lấy nước, đi lấy nước.”
Trong chốc lát, trong cung loạn hết cả lên, ta lạnh lùng nhìn Liễu Vân Sơ “Giống như bây giờ.”
***
Liễu Vân Sơ lại đi gặp rất nhiều người.
Cùng ngày hôm ấy, ta đã được thay vào ở trong một cung điện lớn rộng rãi khí phái.
Hắn hỏi từng chuyện một, tự mình chọn lựa cho ta những người hầu tuân thủ nghiêm ngặt theo bổn phận.
Người trong cung hoàn toàn thay đổi thái độ với ta.
Bọn cung nữ thái giám nhìn thấy ta đều phải dừng lại hành lễ vấn an.
Khi nói chuyện với ta, bọn họ đều cung kính trả lời, thậm chí là vô cùng cẩn thận, chỉ sợ ta tức giận.
Nghĩ đến ngày đầu tiên vào cung đã dám giết người đốt cung điện, cũng không có nhiều người dám làm.
Ta đã có được phong hào, là Minh Đức công chúa.
Minh Đức, thật là một phong hào rất tốt, rất xứng với ta.
Liễu Vân Sơ xin lỗi ta trước mặt mọi người, bảo ta có việc gì thì nhất định, nhất định phải nói cho hắn, giao cho hắn tới xử lý, hắn nhất định sẽ không để ta phải ấm ức.
Thái độ đúng mực, ta rất vừa lòng.
Ta thuận tiện nói ta muốn gặp bệ hạ.
Liễu Vân Sơ đen mặt, hắn nói hắn chỉ là thần tử, không đả động được tâm ý của bệ hạ.
Cũng đúng, Liễu Vân Sơ dù sao cũng là họ Liễu.
Liễu Hoàng Hậu để ý đến sự tồn tại của ta, vì thế bệ hạ không quan tâm đến ta.
Đế Hậu tình thâm, đều như thế, nên ta không làm khó Liễu Vân Sơ.
Người khác nhau có cách dùng khác nhau, chuyện này có lẽ nên tìm Tào Thừa.
Liễu Vân Sơ tìm ta thật ra có việc.
Quốc sư đã định ra ngày tốt để làm lễ tế thần. Hắn tới báo ngày đó cho ta.
Khi nói lời này, ánh mắt Liễu Vân Sơ nhìn ta có vài phần thương hại.
Ta có đáp án rồi.
Ngày tế thần đã định ra vào ngày mồng ba tháng bảy.
Hắn nói là sẽ vì ta mà tranh luận, chỉ là chuyện này quan trọng, khó có thể đổi ngày. Cũng lén tỏ vẻ, nếu lúc ấy Tào Thừa đồng ý mở miệng, chưa chắc là không có chuyển cơ.
Ta cảm thấy hơi buồn cười một chút, cho dù thế nào thì thắng ở chỗ có tấm lòng.
Ta thi lễ nói lời cảm ơn. “Hành động này của công tử tuy không thông minh lắm, nhưng Niệm Hi xin cảm tạ.”
Nhưng Liễu Vân Sơ chỉ nghe được đến chỗ ta nói hắn không thông minh, đen mặt đi rồi.
Cung nữ nấu cho ta một thùng nước ấm rất lớn, hầu hạ ta tắm sạch sẽ, lại chuẩn bị cho ta một bữa tối phong phú, để đầy bàn.
Làm công chúa thật là tốt, tốt đến nỗi làm ta suýt thì quên dáng vẻ chân chính của thế đạo này.
Ta ngủ một giấc ngon lành suốt cả một đêm
Sáng sớm Tào Thừa đã mang theo lễ vật tới gặp ta.
Là một cái hộp chỉ cần kích hoạt cơ quan là có thể ca hát.
Tào thừa nói vật ấy tên là hộp nhạc, là đồ vật phiên bang tiến cống, vô cùng quý hiếm.
Hắn nói là việc hôm qua tại hắn làm không tốt, có đầu mà không có đuôi, hại ta vô duyên vô cớ mà bị ấm ức, đây là quà tạ lỗi.
Ta chấp nhận, hành lễ: “Công tử không cần nhớ, ta ấm ức đã đòi lại ngay tại chỗ rồi.”
Tào Thừa cười đáp lễ: “Công chúa nhạy bén quả quyết, thật sự là tư chất trời cho, Tào Thừa yêu thích.”
Nếu Tào Thừa nói chính mình yêu thích, thế thì có lẽ sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của ta.
Ta nói ngay: “Công tử, ta muốn gặp bệ hạ, không biết công tử có cách nào không.”
“Xin hỏi nguyên nhân của công chúa.”
Ta không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Đương nhiên, Tào công tử cũng không cần phải khó xử, không được cũng không sao, Liễu Công tử cũng từ chối ta rồi.”
Tào Thừa tức khắc trả lời lại: “Không khó, đã là mong muốn của công chúa, Tào Thừa tất nhiên sẽ tận tâm tận lực.”
Lời nói của Tào Thừa chưa nói xong, vẻ mặt lại nắm chắc tự tin.
Ta đi theo Tào Thừa tới đại điện.
Khi Tào Thừa tiến vào điện, ta chờ bên ngoài thì thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc đạo bào.
Ta biết hắn, Quốc sư Huyền Tú.
Bởi vì hắn mà hiện giờ ta mới có thể đứng ở Hoàng cung này.
Hắn ngồi trong vườn, trong tay cầm chiếc dây đeo hoa mai mà ta đánh mất.
Ta đi qua đòi lại chiếc dây đeo.