Kết quả cuối cùng, đương nhiên là, Toraki nhìn vào gương, đôi môi đỏ hệt như bị chó cắn, rơi vào trạng thái suy tư.

"Shougo-san, tôi nghĩ, có lẽ lần sau cậu vẫn nên uống Coca Cola đi?"

Haizaki: "….."

Toraki nhanh chóng hối hận: "Thôi, thôi, vẫn không uống Coca Cola nữa."

Haizaki bị tổn thương: "Kỹ thuật của tôi thật tệ đến vậy sao?!!"

Toraki an ủi cậu: "Chỉ cần luyện tập thêm là được."

Haizaki nhìn cậu, nói: "Được."

Toraki: ?? Cảm giác như chính mình tự đặt mình vào bẫy.

Haizaki cảm thấy không thoải mái với vẻ mặt của cậu: "Cái vẻ mặt gì vậy? Luyện tập với tôi là vinh dự của cậu đấy! Có bao nhiêu cô gái xếp hàng muốn luyện tập với tôi mà tôi còn không đồng ý nữa cơ..."

Toraki mỉm cười: "Cậu đồng ý thử xem?"

Haizaki thì thầm: "… Tôi có đồng ý đâu."

Hứ, mới ngày đầu mà đã dám uy hiếp hắn!! Không vui.

Có người vào toilet, Toraki và Haizaki bước ra, người vào nhìn họ với vẻ mặt kỳ lạ, lẩm bẩm: "Hai thằng con trai, đi vệ sinh mà lại nắm tay nhau?"

Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người chuẩn bị tìm chỗ ăn, Toraki thì miệng hơi sưng, không thể ăn cay hoặc nóng, nên họ tìm một quán sushi nổi tiếng.

Vừa vào quán, hai người lập tức hối hận.

Không, phải nói là Haizaki hối hận, cậu không nên chọn nhà hàng này, bởi vì trong đó đang ngồi là các thành viên chủ chốt của câu lạc bộ bóng rổ.

Haizaki mặt mũi đen lại: "Đeo bám không buông."

Kise Ryouta cũng không vui ra mặt: "Chúng tôi đến trước mà, nói ai đeo bám thì phải là cậu mới đúng."

Haizaki nhếch miệng: "Sao, giờ đến nói chuyện cũng phải học theo tôi hả?"

"Cậu——!"

"Muốn đánh nhau à? Đến đây!"

"Kise!" "Haizaki!"

"Shougo-san? Tôi đói rồi, muốn ăn cơm." Toraki kéo tay áo Haizaki, trông rất tội nghiệp.

Haizaki hừ lạnh với Kise, rồi dẫn Toraki ngồi sang một bên.

Không còn sự khiêu khích của Haizaki, Kise cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Momoi bình tĩnh nhìn xung quanh, rồi thì thầm: "Haizaki-kun thật nghe lời Toraki-san nhỉ, mà hôm nay lại là ngày lễ tình nhân, hai người ra ngoài cùng nhau, vậy có phải họ đang hẹn hò không? Toraki-san đã chinh phục được Haizaki-kun rồi à?"

Aomine Daiki vô cùng ngạc nhiên, trong thời đại này lại có người không thích ngực to mà lại thích một người đàn ông có thân hình tương tự mình sao. Cậu ta cũng tò mò lại gần và thì thầm: "Hai thằng con trai? Tôi còn tưởng lần trước đang đùa thôi đấy."

"Ai lại đùa với chuyện này chứ."

Tiếp theo là Kise cũng gia nhập nhóm tám chuyện: "Không hiểu sao cái người tên Toraki ấy, làm sao lại thích Haizaki cái tên xấu tính đó, hơn nữa còn là người chủ động theo đuổi nữa."

Sau đó là Kuroko và Midorima.

Kuroko: "Tôi biết rồi, Haizaki-kun hoàn toàn bị Toraki-kun nắm trong tay."

Midorima khẳng định: "Vật may mắn của tôi nói rằng, sau khi Haizaki xin rút khỏi câu lạc bộ rồi lại gia nhập lại, chắc chắn là có liên quan đến Toraki-kun."

Akashi vốn dĩ rất điềm tĩnh nghe họ trò chuyện về chuyện tào lao, đến khi nghe thấy lời của Midorima, cậu ta mới liếc mắt nhìn về phía Toraki ở xa.

Toraki vừa lúc chạm phải ánh mắt của Akashi, cậu mỉm cười rồi đẩy tay Haizaki, Haizaki nhìn theo ánh mắt của Toraki, đúng lúc thấy Akashi và ngay lập tức bắt gặp Akashi đang lén nhìn Toraki nhà mình, khiến hắn lập tức trừng mắt với cái nhìn dữ dằn như một con chó hung dữ.

#Nhà có chó bảo vệ Haizaki Shougo#

Akashi nhướng mày: Thú vị.

Akashi nhớ rõ Haizaki rất sợ cậu ta, không ngờ khi là bạn trai, Haizaki lại bảo vệ người yêu đến thế.

Nếu cậu ta có sự quyết đoán như vậy trong bóng rổ, có lẽ đã không chủ động bảo Haizaki rút khỏi câu lạc bộ.

Haizaki trừng mắt với Akashi rồi quay lại nói: "Đừng để ý cậu ta! Cậu ta có vấn đề đấy."

Đúng vậy, cậu ta là thủ lĩnh của hội 'hội chứng tuổi mới lớn' mà. Toraki bình tĩnh uống một ngụm nước.

Tuy rằng đám người trong câu lạc bộ bóng rổ khá nhiều chuyện, nhưng không ai đến quấy rầy buổi hẹn hò của hai người cả. Một là vì không thân thiết, hai là vì cảm thấy nếu xen vào chuyện yêu đương của người khác thì rất có thể sẽ bị ăn đấm. ( truyện trên app T•Y•T )

Chỉ là rất trùng hợp, hôm nay Toraki và Haizaki đi đến đâu cũng đều vô tình chạm mặt đám người của câu lạc bộ bóng rổ. Nếu không phải thấy vẻ mặt họ thật sự cũng rất bất ngờ, Toraki thật sự sẽ nghi ngờ họ đang theo dõi mình.

Haizaki thì đã nghi ngờ từ lâu rồi.

Lại một lần nữa đụng mặt nhau ở hiệu sách, hai nhóm người nhìn nhau, ánh mắt Haizaki tóe lửa, hung hăng trừng trừng nhìn bọn họ.

Aomine Daiki gượng gạo giật giật khóe miệng, giơ tờ tạp chí trong tay: "Tôi đến trước các cậu đấy."

Haizaki: "…"

Toraki thì lại hiểu. Nơi này vốn không lớn, những điểm có tiếng để đi dạo cũng không nhiều, gặp mặt cũng là chuyện bình thường. Chỉ là hôm nay tỷ lệ gặp có hơi cao thôi: "Hôm nay cũng đi chơi gần đủ rồi, chúng ta về nhà đi."

Haizaki trong lòng vốn còn ôm một chút hy vọng được thân mật vụng trộm với Toraki: "…Vậy về nhà thôi."

Cậu còn muốn tìm cơ hội lén lút hôn hít một chút, kết quả đều bị cái đám người này phá hỏng!

Mặc dù bạn trai của mình có mối quan hệ không tốt với họ, nhưng dẫu sao cũng từng là người trong cùng câu lạc bộ bóng rổ. Toraki từng xem nguyên tác anime nên biết rõ bọn họ tuy có chút lập dị nhưng không phải là người xấu, chẳng qua là đang trong giai đoạn "tuổi mới lớn" mà thôi. Vậy nên vẫn lễ phép chào tạm biệt.

Haizaki hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi thẳng.

Toraki bị hắn kéo đi lảo đảo, bất đắc dĩ nói: "Shougo-san, lịch sự chút đi~ nè, đi chậm một chút chứ!"

"Cậu đi chậm quá đấy!" Miệng thì nói khó chịu, nhưng Haizaki vẫn giảm tốc độ.

Aomine Daiki cũng khó chịu: "Hôm nay cứ liên tục đụng mặt cái tên Haizaki đó!"

Kuroko liếc nhìn tờ tạp chí trong tay Aomine, trên bìa là một cô nàng sexy mặc đồ bơi chơi bóng chuyền, lạnh nhạt nói: "Là Aomine-kun cứ kêu ầm ĩ là phải đi mua bằng được cái tạp chí người lớn mới ra mắt này đó."

"Á á!" Aomine bị dọa nhảy dựng, vội vỗ ngực: "Kuroko! Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng đột nhiên lên tiếng như vậy!"

"Là do Aomine-kun nhát gan quá thôi." Kuroko khẽ cong khóe miệng. Tâm trạng bị đè nén dạo gần đây cuối cùng cũng vơi bớt đi chút.

Murasakibara vẫn đang nhai đồ ăn vặt, lười nhác nói: "Lần sau mấy vụ như này đừng lôi tôi theo nữa là được…"

……

Hai người về đến dưới lầu nhà, Haizaki vừa định lên thì Toraki gọi lại, đưa tay ra: "Cho tôi mượn điện thoại của cậu."

Dù hơi nghi ngờ nhưng Haizaki vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.

Toraki dùng điện thoại của cậu tự chụp một tấm selfie, rồi cài đặt ảnh nền là hình của mình, làm xong mới trả lại: "Nè, trả cho cậu."

Haizaki nhìn màn hình điện thoại, dùng ngón tay cái khẽ vuốt lên ảnh, sau đó liếc sang túi quần Toraki: "Công bằng thì điện thoại của cậu cũng nên để ảnh của tôi chứ?"

Toraki: "Tôi đổi từ lâu rồi."

Vừa nói, vừa rút điện thoại cho Haizaki xem — ảnh nền là ảnh nghiêng lúc Haizaki chơi bóng rổ, hình như là chụp lén.

Haizaki đắc ý cười: "Thì ra cậu thích tôi đến vậy à."

Toraki liếc xuống "vùng ba điểm" của cậu, cười nửa miệng: "Ừ, nên nếu sau này Shougo-san dám thay lòng thì…"

Haizaki bỗng thấy lạnh sống lưng, ly kem trong tay lập tức mất hết vị ngon.

"À đúng rồi," Toraki lấy ra một hộp socola tự làm, đưa cho cậu: "Nè, socola Valentine nè! Ban đầu là định dùng để dụ Shougo-san đồng ý làm bạn trai, nhưng không ngờ Shougo-san lại đồng ý nhanh như vậy, nên giờ đưa luôn cho cậu nhé~"

Haizaki: "…" Không ngờ mình đồng ý quá nhanh… Lỗi tại tôi à?

Toraki mắt lấp lánh chờ đợi: "Vậy của tôi đâu?"

Haizaki lúng túng lấy ra một cặp nhẫn đôi, mắt nhìn đi nơi khác: "Chỉ là nhẫn mua bừa thôi, cậu đeo hay không thì tùy."

Mặc dù nói thế, nhưng ánh mắt cậu lại như muốn nói: "Nếu không đeo thì liệu hồn đấy."

"Cậu không phải nói là không biết mua quà sao?"

Bị lật tẩy, Haizaki thấy mất mặt, gắt gỏng lườm: "Không muốn thì trả lại đây!"

Toraki bật cười, lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn đeo vào tay, vừa khít: "Shougo-san làm sao biết được size của tôi hay vậy?"

"Chỉ là mua đại thôi!"

Toraki nhìn dáng vẻ miệng thì cứng mà lòng mềm của cậu, không nhịn được trêu tiếp: "Nhưng Shougo-san à, giờ chúng ta mới học cấp hai, cơ thể chắc chắn còn phát triển, bây giờ đeo vừa, sau này chắc chắn đeo không vừa nữa."

Haizaki có chút ngây người, lúc mua đúng là không nghĩ đến chuyện đó: "Vậy… Vậy phải làm sao đây…"

Toraki thấy trong mắt cậu hiện lên vẻ tủi thân không giấu được, bỗng phá lên cười: "Shougo-san, cậu đáng yêu quá!"

Phản ứng lại rồi, Haizaki lập tức hiểu ra mình bị lừa, gân xanh nổi đầy trán: "Cậu dám trêu tôi hả?!!"

Toraki vội dừng cười, hôn cậu một cái để dỗ dành.

Haizaki: "…Đừng tưởng hôn một cái là xong chuyện!"

Một cái không đủ, thì hai cái.

"Hừ!" Haizaki làm bộ không để ý, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Sau này mà đeo không vừa, cậu mà dám vứt là tôi sẽ… Tôi sẽ…"

Toraki đợi cậu nói hết.

Haizaki liếc nhìn đôi môi còn hơi sưng đỏ của cậu, bỗng lóe sáng ý tưởng: "Tôi sẽ hôn cậu như hôm nay vậy đó!"

"…Trẻ con thật."

Nhưng không thể phủ nhận, kiểu uy hiếp này thật sự hiệu quả. Toraki nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ xâu nhẫn lại bằng sợi dây rồi đeo lên cổ. Đây là món quà đầu tiên Shougo-san tặng tôi, sao mà tôi nỡ vứt chứ."

Haizaki lúc này mới hài lòng.

Sau đó, hai người ngồi nán lại dưới lầu một lúc, dính nhau không rời rồi mới về nhà ai nấy.

Cách họ ở bên nhau, trước mặt người ngoài chẳng hề che giấu chút nào, dù là ở trường học hay trước mặt bố mẹ Haizaki. Ở trường, trừ những người biết chuyện thì không ai nghi ngờ quan hệ của họ, chỉ nghĩ là anh em tốt mà thôi.

Tất nhiên, cũng không phải tất cả đều không nghi ngờ, thỉnh thoảng vẫn có vài người ngoài cuộc đoán già đoán non, nhưng thấy hai người hành xử quá tự nhiên (kiểu vợ chồng lâu năm), lại cảm thấy chắc do mình nghĩ quá nhiều. Dù sao thế giới này đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, nhưng tỷ lệ vẫn khá thấp.

Còn bố mẹ Haizaki thì cũng coi như ngầm hiểu. Ban đầu bố cậu có chút ý kiến, nhưng ngày nào cũng bị mẹ cậu tẩy não, lâu dần cũng không nói gì nữa — thực ra là không dám nói gì.

Quan hệ của hai người tiếp tục phát triển, sau khi tốt nghiệp Trung học Đế Quang, cả hai cùng vào học tại trường cấp ba Fukuda.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play