Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên mở mắt, con ngươi màu vàng dựng thẳng thành một đường chỉ nhỏ.
"Tô Hàn Cẩm!"
Giọng khàn khàn vang lên, trường kiếm trong tay Tô Hàn Cẩm lại hiện ra lần nữa. Lúc này, Liêu Trường Thanh bỗng cười một tiếng.
Bị thanh âm kia dụ dỗ, hắn đã từ bỏ bản thân, nào ngờ lại có thể tìm lại được! Chỉ là lúc này, toàn thân hắn không thể nhúc nhích, thần thức lại bị thương nặng, chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc người xâu xé. Có lẽ điều duy nhất may mắn là, người cầm dao lại là Tô Hàn Cẩm!
"Muốn giết ta?" Hắn cười ha hả, tiếng cười làm động đến vết thương, khiến hắn đau đến hít một ngụm khí lạnh. "Đã muốn từ lâu rồi đúng không? Lúc nào cũng muốn giết ta. Hiện tại, cuối cùng cũng sắp được như nguyện, không vui sao, sao còn chưa động thủ?" Giọng Liêu Trường Thanh ảm đạm, chỉ là hắn cảm thấy, có lẽ không cần cô động thủ, hắn cũng không chịu nổi nữa.
"Không đúng!" Liêu Trường Thanh lại tự giễu cười một tiếng: "Ngươi sẽ không lúc nào cũng nghĩ đến ta, mà là ta sẽ không lúc nào không muốn giết ngươi!" Hắn ngửa mặt lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Hàn Cẩm, giọng trầm thấp: "Hận không thể đem ngươi cắn từng miếng nuốt vào bụng, hận không thể hung hăng đè ngươi dưới thân chà đạp, hận không thể nghiền nát mạch máu của ngươi, uống cạn máu của ngươi, ăn sạch thịt của ngươi!"
Tô Hàn Cẩm thấy rõ Liêu Trường Thanh lúc này đã dầu hết đèn tắt. Lúc trước hắn vẫn còn trong thân thể ma vật nên không nhìn ra, giờ dần khôi phục hình người, mới phát hiện hắn đã đến giới hạn cuối cùng. Chẳng lẽ là thứ hắn tu luyện kia phản phệ? Tiến giai không thành công, nên đã hoàn toàn đào rỗng thân thể hắn sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT