"Sau này biết muội muội ta ở Hoa Thanh Môn sống không tệ, ta mới yên tâm." Nói đến đây, Thù Ngàn Lẫm quay đầu nhìn về phía Tô Hàn Cẩm: "Hiện giờ đã qua hơn 100 năm, lúc chúng ta tách ra nàng chỉ có 4 tuổi, chắc hẳn đã không còn nhớ ta."
Hơn 100 năm? Ý tứ là Thù Ngàn Lẫm hiện tại cũng chỉ hơn 100 tuổi, so với tuổi của thân thể mà Tô Hàn Cẩm đang chiếm giữ còn trẻ hơn nhiều. Nếu tu vi cảnh giới của Thù Ngàn Lẫm không giảm sút, thì một tu sĩ Trúc Cơ kỳ hơn 100 tuổi cũng là không tệ, đương nhiên không thể so với nam chính, Kim Chung Lương Trúc Cơ khi mới hơn 20 tuổi, đặt vào những siêu cấp môn phái tu chân sau này, cũng là thiên tài đứng đầu.
"Có điều không nhớ rõ cũng tốt, nàng cũng sẽ không muốn một ma tu làm huynh trưởng." Thanh âm Thù Ngàn Lẫm khàn khàn, nghe rất cô đơn.
Tô Hàn Cẩm biết lúc này mình nên an ủi hắn, chỉ là nàng há miệng, không biết mở lời thế nào, một lát sau mới lẩm bẩm: "Hôm nay ngươi nói nhiều thật đấy."
Thù Ngàn Lẫm xưa nay cho người ta ấn tượng âm lãnh, mặt vô biểu tình, nói chuyện cũng dè dặt, giờ chắc là mở lòng nên mới nói nhiều như vậy. Tô Hàn Cẩm nghĩ rồi đặt tay lên mu bàn tay hắn: "Ngươi là một ca ca tốt." Vừa nói xong, thái dương nàng giật giật, huyệt Thái Dương cũng nhanh chóng giật hai cái, vì trong đầu nàng chợt hiện lên một hình ảnh.
Mỗi khi Mị Nương hưng phấn lại mị giọng kêu: "Ca ca tốt uy..."
Nghĩ đến đây, Tô Hàn Cẩm run lên, lén liếc Thù Ngàn Lẫm, thấy hắn không có phản ứng gì khác thường mới yên tâm.
Hai người ở trong sơn cốc thêm một ngày. Từ miệng Thù Ngàn Lẫm, Tô Hàn Cẩm biết nơi này hắn vô tình xâm nhập, hẳn là động phủ của một tán tu. Tán tu kia tinh thông trận pháp, Thù Ngàn Lẫm lúc ấy ở nhập khẩu Ngũ Hành Tru Tâm Trận hao tổn không ít công sức, nhưng cuối cùng hắn cũng nhìn ra huyền cơ trong trận, phá trận thành công. Sau đó vào sơn cốc này, được truyền thừa của tán tu kia, học được rất nhiều bí thuật trận pháp. Chỉ tiếc chỗ bàn đá còn một cấm chế, hắn thử nhiều lần không phá được, suýt mất mạng, nghĩ nếu phá giải được, chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn.
Tô Hàn Cẩm nghiên cứu bên bàn đá hồi lâu cũng không nhận ra gì, nhưng nàng không dám chạm vào đồ vật lạ, nghe nói chỉ cần chạm vào sẽ tiến vào trận pháp cổ quái hung hiểm, nên nàng chỉ dám nhìn. Nhìn lâu rồi, nàng còn muốn cảm thán Thù Ngàn Lẫm đa tài đa nghệ.
Vừa biết luyện dược, vừa biết trận pháp, tu vi cũng không tầm thường, lớn lên lại chắp vá, nhiều đặc điểm như vậy tập trung ở một người không phải vai chính, vậy hắn không nên là pháo hôi vô danh mới phải, ít nhất cũng phải là vai ác khổ bức lên sân khấu nhiều lần chứ? Tô Hàn Cẩm nghĩ đến mức muốn rụng tóc, cũng không nghĩ ra được gì. Dù sao nàng xem là truyện tranh chứ không phải nguyên tác, nhưng nàng có thể chắc chắn, vai phụ như Thù Ngàn Lẫm, kết cục nhất định thê thảm. Nghĩ đến đây, Tô Hàn Cẩm lại bực bội, người khác xuyên không có gian lận, sao nàng lại không có gì thế này! Đúng là hố cha mà!
Bởi vì đi Cẩm Tú Phường mua dược liệu, Thù Ngàn Lẫm luyện chế rất nhiều đan dược, hai người đem Tụ Khí Đan xem như đậu mà ăn, mấy ngày trôi qua, cũng khôi phục được 7, 8 thành thực lực. Chỉ là cuộc sống luôn không muốn để nàng an ổn, nguy hiểm sẽ tự động tìm tới cửa.
Hôm đó, Tô Hàn Cẩm đang lĩnh ngộ Lăng Thiên Kiếm Vũ, thời gian nàng tiến vào ngọc giản đã có thể kéo dài đến 1 canh giờ. Trước kia mỗi lần đi vào đều là tay không, mà lần này sau khi tiến vào, theo bóng kiếm vũ động trên vách đá, hồi lâu sau, trong lòng bàn tay nàng thế nhưng sinh ra một thanh kiếm, đạt tới cảnh giới trong tay vô kiếm, trong lòng có kiếm, cũng là tầng thứ nhất kiếm ý của Lăng Thiên Kiếm Vũ. Ngay khi nàng lĩnh ngộ, ngoài cốc truyền đến một tiếng vang lớn, thanh thế to lớn, tựa như sơn băng địa liệt.
Tô Hàn Cẩm thần thức rung động, lập tức từ ngọc giản lui ra.
"Tiểu cô nương, ngươi trốn ở chỗ này, làm ta tìm một hồi lâu đấy." Một giọng nói hồn hậu truyền đến, chấn đến lỗ tai nàng phát đau, mà hai bên vách núi, đá vụn không ngừng lăn xuống.
"Tiểu cô nương, sao ngươi lại ở cùng với tên ma tu kia? Chẳng lẽ bị ma tu bắt cóc? Lão phu đến cứu ngươi đây." Nói xong, người nọ cười ha hả.
"Là trưởng lão Thương Sơn của Thương Vân Môn." Tô Hàn Cẩm nhíu mày nói: "Ngũ Hành Tru Tâm Trận bên ngoài có thể vây khốn hắn không?"
"Thương Sơn là tu vi Kim Đan sơ kỳ, thực lực của ta và hắn chênh lệch quá nhiều, nhiều nhất nửa giờ hắn sẽ thoát vây! Trong động ta bày liên hoàn trận pháp, cũng có thể ngăn cản được một lát." Hắn nhanh chóng nói, tay không ngừng đùa nghịch trận kỳ, "Đắc tội tu sĩ Kim Đan, chúng ta trốn cũng không thoát, chỉ có một trận chiến mới có thể thắng được một đường sinh cơ."