Thật là tai bay vạ gió, xúi quẩy. Từ khi xuyên qua đến đây, nàng chưa gặp được chuyện tốt lành nào. Thô tục mà nói thì vận xui cứ bám riết lấy nàng. Tô Hàn Cẩm bĩu môi. Lúc này, Thù Ngàn Lẫm lại khụ hai tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh, từ túi Càn Khôn móc ra hai bình đan dược đưa cho nàng, "Mau chóng khôi phục đi."
Tô Hàn Cẩm vươn tay đón lấy, chợt thấy ánh mắt hắn sáng lên, rồi bàn tay nàng bị hắn nắm chặt.
Thù Ngàn Lẫm nắm lấy tay nàng, đưa lên miệng.
Lòng bàn tay Tô Hàn Cẩm bị trầy da, lấm tấm vết máu. Thù Ngàn Lẫm khẽ liếm lòng bàn tay nàng, thần sắc chuyên chú. Môi lưỡi hắn lướt nhẹ trên da thịt, khiến Tô Hàn Cẩm căng thẳng, cảm giác tê dại ngứa ngáy từ lòng bàn tay lan tỏa khắp cơ thể, khiến nàng run rẩy. Rõ ràng hắn chỉ muốn hút máu, sao động tác lại trêu ngươi đến vậy? Cố tình thân thể này lại quá mẫn cảm. Mặt Tô Hàn Cẩm đỏ bừng, tai nóng ran, nàng quay mặt đi, ồm ồm nói: "Nếu ngươi muốn uống máu, lát nữa ta sẽ rạch một đường trên tay, vừa rồi chỉ là trầy da thôi mà..."
Lời còn chưa dứt, nàng đã khẽ kêu lên. Thù Ngàn Lẫm nâng niu tay nàng, tỉ mỉ hôn lên từng ngón tay, động tác vô cùng dịu dàng, như lông chim lướt nhẹ trên da thịt, để lại những gợn sóng lăn tăn trong lòng nàng.
Là thích sao? Tô Hàn Cẩm có chút mê mang, nhưng mà cũng chính từ thể ngộ rất nhỏ này, làm cho mày nàng giật giật. Nếu không phải tình cảnh này ái muội như thế, nàng đã sớm quên mất chuyện trước đó. Trong lúc sống chết trước mắt, Thù Ngàn Lẫm liều mình muốn cứu người, mà người đó lại là nữ tu Bích Dao.
Vẫn luôn không hề có nhân khí, yên lặng gửi công văn đi trung, nhưng là vẫn là tưởng có người duy trì, nếu thích, thỉnh đầu cái đề cử phiếu, ân, nếu có thể lưu lại bình luận liền càng tốt ╮(╯_╰)╭
Tô Hàn Cẩm đột ngột rụt tay về. Cô hơi hếch cằm, giữa đôi mày lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, "Đan dược đâu?"
Thù Ngàn Lẫm ngẩng đầu, thấy cô khẽ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hắn khẽ nhíu mày, giọng khàn khàn hỏi: "Vì sao?" Tuy có nghi hoặc, hắn vẫn đưa đan dược cho cô. Tô Hàn Cẩm nhận lấy rồi quay người đi, ngồi xuống ở nơi xa hắn nhất, bắt đầu vận công điều tức.
Dùng Tụ Khí Đan, tốc độ hồi phục linh khí tự nhiên nhanh hơn. Sau khi vận hành ba vòng chu thiên, Tô Hàn Cẩm mở mắt, thấy Thù Ngàn Lẫm ngồi ngay bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là đang tu luyện. Sắc mặt hắn lúc này đã tốt hơn nhiều, chỉ là không biết đã giải độc chưa. Tô Hàn Cẩm đứng lên, định đi đến vũng nước kia lấy chút nước uống, vừa đi được vài bước thì nghe phía sau vang lên giọng nói: "Mị Nương."
Tô Hàn Cẩm không để ý tới, tiếp tục bước về phía trước.
"Bích Dao là muội muội ta."
Bích Dao là muội muội ngươi thì liên quan gì đến ta? Tô Hàn Cẩm âm thầm bĩu môi, nhưng ngay khoảnh khắc sau, cô sững sờ, bước chân cũng dừng lại. Cô có nói gì đâu, sao hắn lại nói vậy? Chẳng lẽ cô lộ rõ đến thế sao? Tâm tình Tô Hàn Cẩm có chút phức tạp, cô quay đầu lại, thấy Thù Ngàn Lẫm vẫn ngồi ở đó, khóe miệng còn vương một nụ cười nhạt. Có lẽ vì ít khi cười nên nụ cười của hắn có chút cứng ngắc, hơn nữa có lẽ vì muốn giữ nụ cười nên cơ mặt hắn giật giật, còn kéo theo khóe miệng.
"Bích Dao là muội muội ngươi, hai huynh muội các ngươi, một người tu tiên, một người tu ma?" Tô Hàn Cẩm đi trở lại bên cạnh Thù Ngàn Lẫm. Thù Ngàn Lẫm liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, mặt không biểu cảm, dùng tay khảy hai viên đá nhỏ trên mặt đất.
"Nhà ta ở một thôn nhỏ thuộc Kỳ Sơn huyện. Cha ta là thợ săn, mẹ ta thêu thùa đem ra huyện bán. Tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, cuộc sống rất hạnh phúc." Hắn nhặt một hòn đá ném ra xa, tuy không dùng sức nhưng nó bay rất xa, rơi xuống vũng nước, bọt nước bắn tung tóe.
"Một đám tu sĩ đuổi giết một ma đầu, xâm nhập vào thôn ta. Bọn chúng liều mạng đấu pháp, căn bản không quan tâm đến sống chết của phàm nhân. Lúc ấy lửa cháy ngút trời, tiếng khóc vang vọng, chẳng bao lâu thì im bặt. Khi ta tỉnh lại thì phát hiện trừ ta và muội muội, cả thôn đều đã chết." Hắn vẫn cúi đầu, nói đến đây thì dừng lại, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Sau một hồi im lặng, hắn mới chậm rãi nói tiếp: "Hôm sau, đám tu chân kia bay qua phế tích của thôn, phát hiện ra chúng ta. Bọn chúng nói muội muội ta tư chất không tệ, liền muốn thu vào môn phái làm đệ tử. Ta cầu xin bọn chúng nhận cả ta, nhưng bọn chúng không chịu, nói ta không có tiên duyên."
Đúng là nói xằng, đám tu chân kia có xứng gọi là tiên sao?
"Lúc đó ta chỉ còn lại muội muội, nhất thời không nỡ rời xa. Kết quả bọn chúng nói muội muội có thể bái nhập Hoa Thanh môn, đó là tạo hóa của nó, tu tiên cần phải dứt bỏ trần duyên, bảo muội muội quên ta đi. Lúc ấy muội muội khóc lóc không ngừng, tên tu sĩ Hoa Thanh môn kia dùng pháp thuật khiến nó không thể hé răng, rồi mang nó đi. Ta muốn tìm muội muội, nếu không thể tu tiên thì chỉ có thể tu ma."