Hư Diệp trừng lớn mắt, con ngươi ngấn nước, ngơ ngẩn nhìn về phía đại trưởng lão, lại thấy ông chậm rãi lắc đầu, không nói gì thêm. Đến khi tiến vào kết giới Phù Vân đảo, đại trưởng lão bỗng nhiên dừng lại, "Hư Diệp, con hãy đến Vân quan chi lâm đóng cửa ăn năn đi!"
Hư Diệp nhất thời sửng sốt, đầy mặt không thể tin nhìn chằm chằm lão giả. Tô Hàn Cẩm cảm thấy có chút tò mò, nhưng lúc này cô không lên tiếng hỏi han, cô vẫn đi theo người đàn ông trung niên phía trước. Đúng lúc này, cô nghe thấy Hư Diệp lớn tiếng nói: "Vân quan chi lâm vừa vào là trăm năm, ta không muốn đi!"
Tô Hàn Cẩm quay đầu lại, liền thấy Hư Diệp đã khôi phục thành hình thái bạch mã, trên đầu sừng nhọn vẫn còn loang loáng, hiển nhiên là muốn xé rách hư không bỏ trốn trước mặt mọi người. Nhưng lão giả bên cạnh cô chỉ hòa ái nhìn cô, tay vuốt ve đầu Hư Diệp, và Tô Hàn Cẩm thấy, trong tay ông còn nắm lấy một nhúm lông bờm của Hư Diệp!
"Đại trưởng lão..." Trong giọng Hư Diệp mang theo tiếng khóc nức nở, "Ta chỉ là trộm chuồn ra ngoài chơi thôi mà, vì sao lại muốn vào Vân quan chi lâm? Hình phạt này quá nặng, ta không phục!"
"Bởi vì trong lòng con, trong mắt con chỉ còn lại một người, từ bỏ bản thân, còn từ bỏ cả chúng ta." Trầm mặc thật lâu, đại trưởng lão tang thương nói.
"Ta không có!"
"Là cây sinh mệnh báo cho ta." Đại trưởng lão thần sắc nghiêm túc nói, "Ngươi tiến vào kết giới, hẳn là cảm giác được không khỏe." Hắn vừa dứt lời liền phất tay, hai vị tộc nhân Hư Không thú bên cạnh liền dẫn Hư Diệp đi xuống. Người trung niên dẫn Tô Hàn Cẩm khẽ cười với nàng, "Làm ngài chê cười."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT