Tô Hàn Cẩm lẳng lặng nhìn tất cả, cô quay đầu lại nhìn về phía nơi ở của chưởng môn phía sau nghị sự đại điện, bỗng nhiên khẽ cười. Lúc này trời còn sớm, chưởng môn lại rất thích ngủ nướng, có lẽ giờ này còn chưa tỉnh giấc. Nhớ lại những lần chưởng môn bị đánh thức giấc ngủ, dù ôn nhuận như ngọc thì sắc mặt cũng không tốt, vẻ ngái ngủ nồng đậm khi ấy khiến cô dở khóc dở cười, giờ nghĩ lại lại thấy vui vẻ vô cùng. Phía sau nghị sự đại điện là vách đá khắc chữ của cô, ba chữ Thiên Huyền Kiếm Môn dưới ánh nắng sớm mai sáng rực rỡ.
Nơi này cuộc sống bình tĩnh an bình, mà bất cứ kẻ nào muốn phá vỡ sự bình yên này, chắc chắn phải trả một cái giá thảm khốc.
Ở vị trí sơn môn, hai con linh thú bị Tư Đồ Tinh Tường bắt về trông cửa cho Thiên Huyền Kiếm Môn đang ngáp ngắn ngáp dài một cách nhàm chán. Trước kia chúng cực kỳ bất mãn và ảo não về chuyện trông cửa này, nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ đến khi phát hiện đồ ăn không tệ, lại được người ta hầu hạ khá tốt, thỉnh thoảng còn được uống nước suối sinh mệnh pha loãng, hai con linh thú này mới dần an phận, an tâm làm môn thần cho Thiên Huyền Kiếm Môn. Chẳng qua, Thiên Huyền Kiếm Môn có địa vị cực cao ở Vân Hải Giới, không kẻ nào dám đến phạm, bởi vậy chúng có vẻ hơi buồn chán, cả ngày ủ rũ nằm bò, lười biếng phơi nắng trước cửa.
Hôm nay, vốn dĩ lại là một ngày bình yên, nhưng bóng dáng đang bước lên bậc thang kia, cuối cùng vẫn phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm.
Kim Chung Lương mặc một bộ áo dài màu xanh lơ, tắm mình trong ánh nắng ban mai, bước lên những bậc thang lát đá ngọc, nắm tay Hư Diệp, từng bước tiến lên. Áo dài của hắn phiêu dật, trên mặt không lộ quá nhiều biểu tình, còn Hư Diệp bên cạnh thì hơi khẩn trương, thường ngước mặt lên nhìn sơn môn nguy nga đang dần đến gần, nhìn bốn chữ lớn Thiên Huyền Kiếm Môn khắc trên vách đá, chỉ cảm thấy như có hai lưỡi dao nhỏ đang bay vụt về phía đôi mắt cô.
"Hôm nay thời tiết không tệ." Kim Chung Lương đột nhiên lên tiếng, khiến Hư Diệp cảm thấy trước mắt chợt lóe, hai lưỡi phi đao sắp đâm vào mắt cô đột nhiên biến mất. Trước mắt cô là những bậc thềm đá bạch ngọc phiếm chút ánh sáng, và cuối bậc thang ở ngay gần đó, nơi có hai cây hoa lê, cánh hoa trắng nhỏ vụn rụng xuống thềm đá, như hòa vào làm một với bạch ngọc.
"Năm đó, nơi ta muốn vào nhất chính là Thiên Huyền Kiếm Môn." Kim Chung Lương nắm tay Hư Diệp, giọng bình tĩnh kể lại sự thật này. Khi đến gần sơn môn, mỗi bước hắn bước lên, hắn lại nói một câu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT