Huống hồ, Tạ Tri Hạnh so với những đứa trẻ khác còn nhạy cảm hơn nhiều.
Ninh Xu bảo Ngọc Bình: “Để ta nói cho.”
Nàng bế Tạ Tri Hạnh lên, đặt ngồi trên đùi mình rồi từ tốn kể lại mọi chuyện.
Tạ Tri Hạnh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, ngẫm nghĩ một hồi lại có chút không hiểu: “Tỷ tỷ A Xu làm sao biết được tên tiểu nhị kia là người xấu?”
Ninh Xu véo mũi cô bé: “Đó là phải quan sát kỹ càng.”
Lúc đó, hiệu cầm đồ vừa phát ra một tiếng động lớn như vật nặng rơi xuống đất, sau đó, tên tiểu nhị ra lau tay, nói là do mình bất cẩn làm đổ đồ đạc, rồi liếc nhìn ngọc bội Ninh Xu đang đeo, liền bảo chủ nhân đang ở trong phòng.
“Tiểu nhị làm đổ đồ, gây ra tiếng động lớn như vậy, chủ nhân ở đó, dù không mắng thì cũng phải nói gì đó chứ?” Ninh Xu nói.
Tạ Tri Hạnh gật gù: “Đúng vậy, Đào mà làm hỏng đồ, Lương di nương cũng phải trách mắng.”
Ninh Xu lại nói: “Sau đó, hắn chỉ nhìn thoáng qua ngọc bội rồi bảo ta vào tìm chủ nhân. Ta chưa từng đến hiệu cầm đồ bao giờ, nhưng cũng biết bình thường tiểu nhị phải sờ nắn ngọc bội để thẩm định, chứ chỉ nhìn qua thì làm sao biết được giá trị thật?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play