Người phụ nữ kia trông có vẻ u sầu, nhưng khi thấy Diệp Thanh Thanh, cô vẫn cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng và lễ phép: “Chào cô, tôi muốn hỏi… các bạn có sữa bột cho trẻ em không? Tôi có thể dùng ít đồ vật này để đổi.”
Diệp Thanh Thanh không dám quyết định vội, liếc mắt nhìn về phía Hạ Cảnh Thanh và những người khác.
Đợi đến khi Hạ Cảnh Thanh khẽ gật đầu, Diệp Thanh Thanh mới mở cửa xe, định để người phụ nữ vào.
Nhưng cô ta nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối khéo: “Tôi không làm phiền mọi người đâu, xe nhà tôi đỗ ngay phía trước, tôi chỉ tới đổi hộp sữa rồi đi ngay.”
Trong không gian của Giang Ưu có rất nhiều sữa bột, nhưng cậu không biết người phụ nữ cần loại nào. Lại thêm đang bị cảm, đôi mắt ươn ướt khiến cậu trông tội nghiệp và lúng túng.
Cố Tâm Uyển dịu giọng: “Không sao đâu, trong không gian của tôi cũng có.” Rồi quay người hỏi: “Chị cần bao nhiêu?”
Người phụ nữ nhìn mấy gói mì tôm và bánh mì trong túi màu đỏ, có phần ngại ngùng: “Không cần nhiều đâu, nửa hộp là được rồi.”
Cố Tâm Uyển cầm lấy túi đồ, rồi lấy từ không gian ra một hộp sữa bột đưa cho người phụ nữ. Thấy người kia sửng sốt, cô mỉm cười: “Bé nhà chị đáng yêu lắm. Bọn tôi cũng không dùng đến, nửa hộp còn lại coi như tặng cho hai mẹ con.”
Người phụ nữ không từ chối được, cảm động nói cảm ơn liên tục rồi rời đi dưới ánh mắt dõi theo của Diệp Thanh Thanh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play