Nói ra chắc khó tin, nhưng bữa sáng hôm nay thật sự là do hai cô gái nấu ăn tệ nhất nhóm làm.
Diệp Hành vừa ăn mì gói trong bát vừa cảm động rơm rớm nước mắt. Bao nhiêu năm rồi? Đúng hai mươi lăm năm cuộc đời, cuối cùng anh cũng được ăn món do chính em gái mình nấu.
Mà khoan, sao lại là mì vị dưa chua?! Anh ghét nhất là mì gói vị dưa chua cơ mà…
Thôi kệ, là em gái nấu thì dù không thích cũng phải ăn. Ăn xong một bát, lại xúc động tiếp tục làm thêm bát nữa.
“Cậu nấu đó à?” Mục Hoàn mỉm cười hỏi. Cố Tâm Uyển ngượng ngùng gật đầu.
Giang Ưu thì chẳng có khẩu vị gì, có lẽ do nửa đêm bị lạnh, sáng ra đầu hơi đau — có vẻ sắp cảm rồi.
Hạ Cảnh Thanh thấy vậy liền ăn hết chỗ mì còn lại trong bát Giang Ưu, rồi pha một ly thuốc cảm 999: “Uống thuốc cảm đi, lát nữa lên xe ngủ một giấc cho khỏe.”
Giang Ưu cực kỳ không ưa vị ngọt của thuốc cảm 999. Cậu vừa uống vừa nhăn mặt, nhưng liếc thấy nét mặt nghiêm túc của Hạ Cảnh Thanh, đành ngoan ngoãn cầm ly lên, uống từng ngụm cho đến khi hết sạch.
Lúc ấy, sắc mặt của Hạ Cảnh Thanh mới dịu xuống một chút.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT