Chó quay đầu nhìn Lam Vũ, người thường chăm sóc bọn chúng, Lam Vũ xoa đầu chúng rồi nói: “Đây là nhà mới của tụi mày sau này đó, phải ngoan ngoãn nghe lời, sau này bọn họ chính là chủ nhân của mày.” Nói xong, anh ấy chỉ vào Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân.

Đinh Mộ đưa tay xoa đầu hai con chó: “Đói lả rồi, mau ăn đi!”

Hai chú chó như có linh tính vậy, bọn chúng lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Trên bàn ăn, ba người cũng đang vùi đầu ăn ngon lành.

“Chị dâu, chị nấu ăn ngon quá!” Chu Gia Minh vốn ít nói cũng không nhịn được phải khen ngợi.

Lam Vũ và Diêu Nghiêu gật đầu lia lịa, bọn họ không muốn nói chuyện, vì miệng không rảnh.

Cô bé ngoan ngoãn Mai Đóa gắp thịt vào bát của Diêu Nghiêu bên cạnh: “Chú ơi, mẹ cháu nấu ăn ngon nhất trên đời, chú ăn nhiều vào nhé.”

“Cảm ơn bé Mai Đóa!” Diêu Nghiêu cười lộ hàm răng trắng.

“Chú Lam ơi, Bình An và Thiểm Điện sẽ sống luôn ở nhà cháu ạ?” Mai Vũ Văn hỏi Lam Vũ, người đang vùi đầu ăn cơm.

Lam Vũ gắp một miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Đương nhiên rồi, bọn chúng là chó anh hùng, trên người đều bị thương, không thể ra ngoài làm nhiệm vụ được nữa, không phải cha cháu nói để chúng ở nhà cháu bầu bạn với cháu và em gái à?”

“Thế thì tốt quá rồi!” Mai Vũ Văn vui vẻ gắp thịt cho ba người.

Ăn uống no nê, Mai Ngạn Quân và ba người uống trà ở phòng khách, Mai Vũ Văn dẫn Mai Đóa dọn dẹp bát đũa trong bếp.

“Vết thương của các cậu thế nào rồi?” Mai Ngạn Quân hỏi trước.

Chu Gia Minh nhìn Diêu Nghiêu và Lam Vũ một cái rồi nói: “Hai người bọn họ bị gãy tay, lúc đó được đưa đến bệnh viện trung y để bó bột, còn em bị nứt xương đùi phải, bọn em đều bị thương vào ngày bão đến, đã nửa tháng, sắp khỏi rồi.”

“Căn hộ 1702 bên cạnh không có ai ở, lát nữa vợ chồng tôi đi dọn dẹp, cũng không biết khi nào mưa bão mới tạnh, mấy cậu cứ ở đây trước đi.”

Ba người không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Mai Ngạn Quân, đồng thanh nói: “Bọn em nghe theo đội trưởng.”

Mấy người vẫn đang nói chuyện trong đơn vị, Đinh Mộ dẫn hai đứa nhỏ vào phòng ngủ trưa.

Nhà có người, cô chỉ chợp mắt được nửa tiếng, thức dậy không thấy Mai Ngạn Quân đâu, cửa chính nhà mở toang.

Ra khỏi cửa, nhìn thấy Mai Ngạn Quân đang dùng dụng cụ chuyên nghiệp phá khóa căn hộ 1702 ở phía xéo đối diện. Không lâu sau, cửa mở ra, Đinh Mộ vô cùng khâm phục khả năng của người đàn ông này.

Căn hộ có bố cục giống hệt nhà bọn họ, chỉ khác hướng, có vẻ rất sạch sẽ, bộ phận bán hàng định kỳ sẽ cho mấy dì lao công đến dọn dẹp những căn hộ chưa bán được.

Mai Ngạn Quân dọn dẹp sơ qua rồi lấy từ trong không gian ra cái giường đã cất ở ký túc xá đơn vị, đặt vào ba phòng rồi trải ga gối mới. “Ngày mai bảo bọn họ chuyển đến đây ở, ăn uống gì đó thì vẫn bên nhà mình.”

Ra khỏi cửa, Mai Ngạn Quân lại lấy một ổ khóa chống trộm chuyên nghiệp cấp C từ trong không gian ra rồi lắp vào cửa chính.

Bọn họ không lo lắng nhân viên quản lý bất động sản hay bộ phận bán hàng biết mà ngăn cản, từ khi thành phố bị ngập lụt, tất cả nhân viên quản lý bất động sản đều được cho nghỉ phép, sau khi mưa lớn tạnh vài ngày lại liên tiếp xảy ra động đất lớn, từ đó, thiên tai tận thế chính thức bắt đầu, ai còn quan tâm đến chuyện nhà cửa nữa.

Sau khi cất dụng cụ, Mai Ngạn Quân chỉ vào cửa chống cháy ở cầu thang rồi nói: “Chờ vài ngày nữa hết mưa, anh sẽ ra ngoài tìm một cái cửa lắp vào đây, nhiều lớp bảo vệ, nhà sẽ an toàn hơn.”

Đinh Mộ rất tán thành, dù sao thiên tai tận thế, người đói khát đến cùng cực còn ăn thịt đồng loại nữa cơ mà.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lam Vũ và hai người còn lại xách hành lý đơn giản chính thức chuyển vào căn hộ 1702, trở thành hàng xóm mới của bọn họ.

Đinh Mộ lấy những vật dụng sinh hoạt cơ bản đã tích trữ từ trong không gian ra rồi đưa cho bọn họ, buổi trưa lại nấu một bữa cơm thịnh soạn, xem như mừng tân gia cho bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play