Đôi mắt ba người đột nhiên sáng lên, Lý Gia Minh có suy nghĩ tỉ mỉ liếc nhìn Đinh Mộ, sau đó cẩn thận nói: “Làm vậy có quá làm phiền anh và chị dâu không?”
Đinh Mộ hiểu ý anh ấy, biết chắc chắn Mai Ngạn Quân sẽ có sắp xếp khác, vì cả hai đều có bí mật không thể để người khác biết.
“Không sao, các cậu nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc đi, nếu không thì trở về trời sẽ tối mất.” Mai Ngạn Quân kiên trì nói.
Không nói thêm gì nữa, ba người nhanh chóng dọn dẹp vài bộ quần áo thay thế, cả ba đều sống lâu dài trong ký túc xá nên quần áo mùa đông đều ở trong tủ, mà Mai Ngạn Quân cũng nhìn thấy rõ điều này.
Đinh Mộ lấy cớ xuống thuyền lấy áo mưa, lúc đi xuống góc cầu thang không người thì cô lấy ba cái áo mưa và hai tấm vải chống mưa ra từ trong không gian.
Cô trở về tầng năm, ba người đã dọn dẹp xong.
Mai Ngạn Quân giúp ba người mặc áo mưa, Lam Vũ và Diêu Nghiêu xách hành lý, Lý Gia Minh đi sau bọn họ chậm rãi xuống lầu, anh và Đinh Mộ ở phía sau ôm hai cái lồng chó.
Trước khi đi, Mai Ngạn Quân cất hết tủ quần áo, giường và chăn của ba người vào trong không gian.
Mai Ngạn Quân không bỏ sót một cái gì, anh cất toàn bộ mấy cái giường trong các phòng ký túc xá trống trên tầng năm vào không gian.
Đinh Mộ đi theo phía sau, nhìn mà há hốc mồm, mẹ kiếp, tên đàn ông chết tiệt này mua sắm 0 đồng cũng quá giỏi rồi.
Hai người xuống đến tầng ba, Lam Vũ và Diêu Nghiêu với cánh tay treo trước ngực đã leo lên thuyền xung phong ngồi mỗi người một bên, giữ thăng bằng cho thuyền.
Mai Ngạn Quân đặt lồng chó xuống, cõng Lý Gia Minh đang chân tay bất tiện trèo lên cửa sổ rồi đặt anh ấy lên thuyền.
Đinh Mộ lên thuyền nhận lấy hai con chó và hành lý của ba người, Mai Ngạn Quân lấy tờ giấy đã viết trước khi xuống lầu ra rồi dán vào vị trí dễ thấy, thông báo cho anh em đưa cơm rằng người đã được đón đi, không cần đến đưa cơm nữa.
Trên đường về, Mai Ngạn Quân quen thuộc với tuyến đường thủy này, anh tăng tốc thuyền xung phong lao nhanh.
Sau gần hai giờ di chuyển, bọn họ đến tiểu khu Đông Châu vào lúc một giờ chiều.
Thuyền xung phong lái thẳng vào đại sảnh tòa nhà số 5, Mai Ngạn Quân xuống kéo thuyền vào cửa cầu thang, mọi người cởi áo mưa ra.
Mai Ngạn Quân đỡ Lam Vũ và Diêu Nghiêu xuống trước, sau đó anh cõng Lý Gia Minh bị thương ở chân xuống, để ba người bọn họ xách hành lý từ từ leo lên tầng mười bảy.
Đinh Mộ ở trên thuyền chuyển hai lồng chó xuống trước, sau đó cô cũng được Mai Ngạn Quân bế xuống, vải chống nước, áo mưa và thuyền xung phong đều được anh tiện tay thu vào trong không gian.
Hai vợ chồng mỗi người ôm một lồng chó leo lên tầng mười bảy, cả hai có thể chất tốt, ôm mấy chục cân cả chó lẫn lồng mà không hề thở gấp.
Về đến nhà, hai đứa nhỏ nhìn thấy chó trong lồng thì vui vẻ nhảy cẫng lên, bọn nhỏ vây quanh ba người hai chó không ngừng hỏi han, Lam Vũ là người nói nhiều nên bọn nhỏ hỏi thì anh ấy cũng trả lời.
Mai Ngạn Quân mang hành lý của bọn họ vào phòng Mai Vũ Văn, bọn họ tạm thời ngủ ở đây.
Để bọn họ nghỉ ngơi trong phòng khách trước, Đinh Mộ vào bếp nấu ăn.
Trong nhà không có thức ăn cho chó, tính cả hai con chó nên cô đã nấu một nồi cơm lớn.
Thời gian hơi muộn nên mọi người đều đói bụng, cô lấy khoai tây trồng trong không gian ra cắt hạt lựu, thêm một đĩa thịt bò kho lớn, cô nấu món thịt bò hầm khoai tây, cần tây xào thịt xắt lát, cà tím xào thịt băm, cải chíp xào tỏi, thêm một món canh trứng rong biển nữa.
Để tiết kiệm thời gian, cô bật lửa hai bếp ga cùng một lúc, cơm vừa chín, thì món ăn đã lên bàn.
Trong phòng khách, hai chú chó đã được thả ra khỏi lồng, Mai Ngạn Quân dùng một cái bát inox nhỏ đựng nước cho chúng uống.
Những chú chó đã được huấn luyện, ngoan ngoãn ngồi đó để hai đứa nhỏ sờ mó.
“Vũ Văn, dẫn Mai Đóa đi rửa tay ăn cơm.”
Đinh Mộ bưng hai đĩa cơm trộn thịt bò hầm cho chó từ trong bếp ra, rồi đặt trước mặt chúng.