Trình Du Cẩn cảm thấy cạn lời, quả nhiên khi còn bé không thể cho hài tử quá nhiều áp lực nếu không khi trưởng thành sẽ trở nên khác thường.
Nội tâm của Trình Du Cẩn ghét bỏ nhưng nàng vẫn không thể không chủ động lại gần bên cạnh của Lý Thừa Cảnh. Cái cổ trắng nõn thon dài của Lý Thừa Cảnh, Trình Du Cẩn ở khoảng cách gần nhìn thấy bỗng nảy sinh ý niệm xấu, nàng giơ ngón tay lên gãi ở chỗ cổ áo của hắn rồi nói: “Ví dụ như vậy ư?”
Lý Thừa Cảnh vẫn không bị lay động liếc nàng một cái, nói: “Phô trương thanh thế, ta còn không hiểu nàng sao? Nàng cũng chỉ có chút dũng khí này thôi.”
Cái gì Trình Du Cẩn cũng nghe được nhưng không chấp nhận sự hoài nghi của người khác. Trình gia đại cô nương như nàng khi ra tay tất phải làm đến cùng, từ khi nào bị người ta xem thường rồi? Quả thật Trình Du Cẩn kéo cổ áo của hắn xuống, ngón tay gãi vào hướng bên trong, như có như không vẽ một vòng tròn trên ngực của hắn.
Lý Thừa Cảnh gật đầu, biểu cảm sư phụ nhìn ra được tiền đồ của đồ nhi, nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Trình Du Cẩn tức giận, bấu nhẹ một cái trên người hắn, Lý Thừa Cảnh cách một lớp quần áo bắt được tay của nàng, nhướng mày nói: “Muốn đổi chỗ khác bấu không?”
Mặt của Trình Du Cẩn ửng hồng, nói: “Lưu manh!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT