Nghĩ đến thân hình khổng lồ của con trăn, lại nhìn mấy cây đã khai trí đã khai trí của mình, nếu thật sự để nó chơi trò trăn săn mồi, e rằng vườn cây của cậu sẽ câu trụ nổi mất.
Cậu vội vàng lắc đầu: “Không được, mày to lắm, cái vườn nhỏ của tao không chứa nổi đâu.”
Đầu con trăn vốn đang ngẩng cao lập tức rũ xuống, ánh sáng lấp lánh trong mắt ban nãy cũng biến mất.
Nhìn con trăn uể oải, Hà Thiệu Thần lại quay sang nhìn Mật Mật và Sầu Riêng bên cạnh, đột nhiên sực nhớ sao con này lại nhìn thấy được Mật Mật và Sầu Riêng vậy ta.
“Con trăn này sao nhìn thấy được 2 đứa vậy?”
Dù sao trước giờ, không phải người hay động vật nào cũng thấy được tinh linh, ngoại trừ hai đại tinh linh là Đào Đào và Chanh Chanh.
Mật Mật và Sầu Riêng lập tức chột dạ thấy rõ, mắt đảo lia lịa, thấy vẻ mặt của Hà Thiệu Thần càng lúc càng nghiêm, cuối cùng cười gượng: “Thì cũng là nhờ công lao của Thần Thần đó chứ sao nữa, ai bảo giờ anh thơm hơn xưa nhiều quá làm chi~”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT