Giường đã sập, Hà Thiệu Thần cũng ngoan ngoãn biến về hình người lại. Cậu xoa đầu, vừa rồi bị ảnh hưởng bởi những ký ức kia, nhất thời không khống chế được bản thân. Phải giữ bình tĩnh, dù sao bây giờ cậu là một con người trưởng thành, chín chắn, trẻ trung tài giỏi, không thể quá trẻ con được.
Nhìn đi, kết quả của sự bốc đồng vừa rồi là xái giường lớn mới mua không lâu trước đây giờ đã không còn. Nếu người ngoài không biết chân tướng mà nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ nghĩ cậu đã vui vẻ đến mức giường sập.
Đám tinh linh nhìn diễn biến sự việc, nhất thời không phản ứng kịp. Đào Đào và Chi Chi bên cạnh liếc nhau một cái, sau đó kéo đám tinh linh ra khỏi phòng, trước khi đi còn ân cần đóng cửa phòng lại cho hai người.
“Thần Thần, em nhớ lại chuyện trước đây cũng không cần kích động thế đâu.” Thụ Phạn từ trên cái giường đã sập đứng dậy, một cánh tay buông thõng không tự nhiên.
Hà Thiệu Thần lúc này cũng có chút xấu hổ, chỉ là nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi bị phong ấn ký ức, trong lòng lại thấy rất bực bội: “Lúc đó anh phong ấn ký ức và sức mạnh của tôi, rồi còn ném tôi ra ngoài là vì sao?”
Thụ Phạn đứng bên cạnh thở dài một tiếng, tiến lên ôm Hà Thiệu Thần bằng cánh tay còn lành lặn: “Lúc đó em tiêu hao linh khí quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế thì không chỉ mất đi linh trí, thậm chí còn biến thành một cục đá bình thường, anh chỉ có thể phong ấn em thôi.”
Hà Thiệu Thần nghe vậy cũng im lặng một chút: “Vậy tại sao lại ném tôi ra ngoài?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play