Cây Mười Một nằm ngang bên cạnh, nhìn Hà Thiệu Thần đang đào hố cho mình. Do vừa có mưa giông, hố đất ấy còn đọng không ít nước mưa. Nhìn chằm chằm vào vũng nước ấy, rễ cây bên dưới của Cây Mười Một khẽ đung đưa.
Nghe thấy Hà Thiệu Thần hỏi tại sao mình lại bị gió thổi bay, cậu bé bỗng cảm thấy có chút chột dạ, giọng nói cũng nhỏ dần: “Lúc trước mưa to, em thấy bên cạnh có một vũng nước nhỏ, định giẫm thử vài bước, ai ngờ vừa nhổ rễ lên đã bị cơn gió lớn thổi qua.”
Nói đến đây, giọng điệu chột dạ của Cây Mười Một cũng biến mất, giọng trẻ con trở nên phấn khích: “Cơn gió đó lớn lắm, thổi em bay lên trời luôn, cảm giác bay trên không thật tuyệt vời, chỉ tiếc là gió không lâu, bay một lát là rớt xuống.”
“Em còn bắt chước chim nhỏ, giang cành lá muốn bay thêm vài vòng, nhưng chẳng có tác dụng gì, vẫn rơi xuống từ trên trời.” Giọng điệu cậu bé trở nên tủi thân: “May mà anh tìm được em nhanh như vậy.”
Vừa nói, cành cây của cậu bé còn cọ nhẹ lên mặt Hà Thiệu Thần: “Nhưng mà, anh Thần Thần nè, em đã bảo vệ rất tốt hai trái trên người em rồi nhé, lúc trước đã nói rồi, chờ chúng chín sẽ dành cho anh ăn.”
Cây Mười Một lắc lư hai quả táo duy nhất trên cành, được lá cây bao bọc nên hoàn toàn không bị tổn hại, còn xanh mướt, thậm chí không dính tí bùn nào.
Thật là khâm phục em đấy, bay xa thế mà vẫn nhớ bảo vệ hai trái đó. Cây Mười Một quả không hổ là cây nhỏ nhất trong vườn, còn thích giẫm vào vũng nước nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play