Khoảng khắc cảm động ban nãy lập tức tan biến, Thụ Phạn mà không buông lời trêu chọc cậu một câu, chắc khó chịu ngứa ngáy cả ngày.
Hà Thiệu Thần chỉ đành giơ tay đầu hàng: “Ra ngoài mà anh thế này sẽ bị gọi là quấy rối đấy, rồi bị bắt nhốt luôn biết không?”
“Tôi biết chứ. Đừng nói là bây giờ, từ trước đây cũng vậy mà, trừ cái nơi mà tôi từng sống thôi.” Thụ Phạn ngồi nghiêm chỉnh lại, một tay chống cằm đặt lên bàn, nhìn Hà Thiệu Thần với ánh mắt mang theo ý cười.
Nơi từng sống trước kia à, Hà Thiệu Thần cũng hơi tò mò: “Sau khi hóa hình, trước đây anh từng đi đâu?”
“Rất nhiều nơi, tôi từng đi dọc theo con đường tu hành của tiểu hòa thượng, rong ruổi khắp nơi từ Nam chí Bắc, sau đó còn tìm được hang động có linh dịch mà tiểu hòa thượng từng nhắc tới. Trong hang đó, tôi thấy một viên linh thạch vô cùng đẹp.” Nói tới viên linh thạch ấy, mắt Thụ Phạn như phát sáng “Linh dịch ở đó cũng là do linh thạch ngâm lâu năm mà thành.”
“Vậy hang động đó ở đâu? Viên linh thạch đó còn ở đó không? Sao anh không ngủ yên trong hang đó, có linh khí nuôi dưỡng thì sẽ không bị tiêu tan.”
Thụ Phạn không trả lời ngay, dường như đang hồi tưởng điều gì. Một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Viên linh thạch ấy đã không còn nữa. Cái hang tôi từng ở vốn là nơi linh thạch cư trú. Lúc đó tôi đã chán thế giới loài người, cộng thêm linh khí trong trời đất gần như cạn kiệt, không còn linh khí nuôi dưỡng, cơ thể tôi cũng bắt đầu yếu đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT