Bị mang tiếng oan mà lại không tìm được lời nào đủ thuyết phục để giải thích.
Dưới ánh nhìn kỳ lạ của mọi người, Hà Thiệu Thần đành phải chuyển hướng: “Thầy ơi, thầy xem cây tù bà này thế nào ạ?” vẫn là chiêu đánh trống lảng đáng tin cậy nhất.
Mấy vị chuyên gia nghe thấy thế liền thu lại ánh mắt, quay về nhìn cây tỳ bà. Cây tỳ bà cành lá rậm rạp, từng chiếc lá đều bóng mướt, biểu hiện rõ sức sống dồi dào. Những quả trên cây thì căng mọng, tròn đầy.
“Cậu trồng tỳ bà hương vị ngon như vậy sao chẳng thấy chim chóc nào đến ăn nhỉ?”
Thông thường trái cây chín không chỉ thu hút côn trùng mà còn hấp dẫn nhiều loại động vật nhỏ và chim muông. Đám chim ấy mắt tinh hơn người, chỉ chọn những quả to và ngọt nhất.
Vậy mà trên cây tỳ bà của Hà Thiệu Thần, từng quả căng mọng, thịt dày, bề mặt láng bóng không chút tì vết, lại không thấy lấy một con chim đến ăn.
“Tất nhiên là vì tôi đã đuổi bọn chúng đi hết rồi!” tiếng của Tỳ Tỳ vang lên có phần bực bội. Bởi vì vừa nãy có người hái một quả trên người cô ấy, trong khi những quả còn lại vốn là để làm phụ kiện trang trí thôi, không phải để ăn!
Hà Thiệu Thần nhẹ nhàng chạm vào thân cây tỳ bà, xem như đang an ủi nó. Còn trước câu hỏi của mọi người, cậu không tiện bịa chuyện cũng không định giải thích gì, đành giả ngơ: “Cái này em cũng không rõ lắm, vườn em trồng cây ăn trái nhưng chim chóc tới ăn thì hiếm lắm.”
Nghe Hà Thiệu Thần nói vậy, mấy vị chuyên gia đều lộ rõ vẻ hứng thú: “Chuyện này thật ra có thể nghiên cứu sâu hơn đấy. Có lẽ cây này có tiết ra một loại khí gì đó, loại khí này con người không ngửi thấy được nhưng động vật hay chim chóc lại có thể cảm nhận, nên mới không đến ăn những trái cây thơm ngon này.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play