“Bây giờ mạng phát triển rồi, lên mạng cũng có thể tìm được công việc tốt. Thực ra con cũng không nhất thiết phải cứ ở mãi trong thôn Hạp. Vườn cây ăn trái của ông con dù có gần mười mẫu đất, nhưng chủng loại trái cây lại quá nhiều, mà đường vào thôn mình thì không bằng phẳng, căn bản chẳng có mấy thương lái chịu đến thu mua. Con chẳng lẽ muốn cả đời cứ vùi đầu ở đây mãi sao?”
Chú ba chính là vì biết ở mãi thôn sẽ chẳng có tương lai, nên mới ra ngoài lập nghiệp. Sau khi thành đạt, ông dứt khoát đưa cả cha mẹ rời khỏi thôn.
“Chú ba, con hiểu.” Hà Thiệu Thần còn muốn giải thích thêm, nhưng nghe Hà Hồng Tráng nói vậy thì cũng không nói gì nữa.
Nếu những cây ăn trái trong vườn không có linh tính, có lẽ anh cậu giống như Hà Hồng Tráng, sẽ ra ngoài tìm hướng phát triển. Nhưng hiện tại nghĩ đến những cây trái trong vườn, cậu làm sao có thể yên tâm rời đi cho được.
Cũng may mắn là cậu gặp được người biết trân trọng giá trị, giờ đã có thu nhập, thì càng không có ý định rời khỏi thôn Hạp nữa.
Nhìn thái độ của Hà Thiệu Thần, Hà Hồng Tráng biết cậu không nghe lọt tai lời khuyên của mình, chỉ thở dài một hơi rồi cũng không nói gì thêm. Uống cạn nước trong ly, ông rời đi vì còn phải vội về lại thành phố Hải.
Hà Thiệu Thần hái khá nhiều trái cây từ vườn, lại đóng gói thêm mấy quả trứng trong nhà, rồi tiễn xe chú ba rời khỏi thôn.
Không bao lâu sau khi chú ba đi, Dư Kim cũng đến. Cậu ta mặt mày đầy thần bí, nói với Hà Thiệu Thần rằng toàn bộ số táo đã được đặt mua hết rồi.
Chỉ mới năm sáu ngày thôi mà đã bán sạch, đúng là công ty lớn, tốc độ tiêu thụ khác hẳn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play