Hạ nhị gia càng khao khát thứ gì, lại càng biết nhẫn nại để đạt được điều ấy.
Hắn ôn hoà lễ độ cáo từ rời đi, cũng chẳng nấn ná quá lâu. Tô An trông theo bóng lưng phong trần mệt mỏi của hắn, dặn người đi gọi Ngọc Quỳnh đến. Nhưng chờ rửa mặt thay y phục xong, ra ngoài thì mới hay —— Ngọc Quỳnh ngã xuống nước rồi.
Hậu viện.
Ngọc Quỳnh cuộn tròn trong ổ chăn, thân mình run bần bật, trên tóc còn lấm tấm vụn băng, mặt mày đỏ bừng vì lạnh, mơ mơ màng màng, như nửa mê nửa tỉnh.
Cậu sai người rót nước ấm, lại dùng ngón tay ấn nhân trung, hồi lâu sau mới thấy Ngọc Quỳnh khôi phục thần trí. Sau khi nghe rõ đầu đuôi, Tô An mới hiểu: Ngọc Quỳnh chẳng rõ vì cớ gì rơi xuống nước, may mắn lúc ấy còn ôm được một gốc đại thụ, đúng lúc Trường Thạch đi ngang qua trông thấy, liền cứu lên. Bằng không hôm nay chỉ e đã đông chết bên bờ hồ rồi.
Thấy người đã tỉnh, Tô An hỏi:
“Ngọc Quỳnh, ngươi sao lại rơi xuống hồ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT