Kỳ quái thay.
Người trong phòng ai nấy đều dựng cả lông tóc, đúng là người dọa người, còn đáng sợ hơn quỷ. Gương mặt lão Từ trở nên âm trầm quỷ quyệt, tiếng gió mùa đông thổi vù vù ngoài cửa sổ như biến thành tiếng ma khóc quỷ gào.
“Trả mệnh lại cho ta……” Lão Từ nghẹn ngào nói.
Tô An đem sợ hãi nuốt xuống, hạ giọng: “Lão Từ?”
Lão Từ chợt bật cười “hắc hắc”, rồi đưa tay xoa xoa miệng mình mấy lượt, “Xin lỗi xin lỗi, là ta thuận miệng mà thôi.”
Tô An trầm mặc trong chốc lát. Trường Thạch không nhịn được hỏi: “Trướng phòng tiên sinh thật sự không nghe thấy tiếng gì sao?”
“Thật không nghe.” Lão Từ thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Khi đó ta còn tưởng mình nghe lầm, cố ý để trướng phòng tiên sinh chờ một lát, lấy cớ là quên vật gì, một mình chạy tới chỗ phát ra tiếng khóc, lần này nghe rõ ràng—chính là tiếng khóc! Nghe kỹ, nghe tỉ mỉ, đúng là dọa người!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT